Chương 23: Đáng yêu

Ánh mắt ‘Lục Nhậm’ lạnh lẽo như mũi tên bắn thẳng đến mặt Thanh Diên, hắn cúi xuống, ghé sát vào tai nàng ta, lạnh lùng nói, “Đừng để ta phát hiện được ngươi giở trò, làm cho tốt, nếu không sẽ ta gϊếŧ chết ngươi.”

Hắn giơ tay, thi triển một pháp quyết, đánh vào trong cơ thể Thanh Diên, “Cái này là Phệ Hồn, nếu ngươi làm ta không vui nó sẽ kích hoạt, cắn nuốt hồn phách khiến ngươi chết trong vô thức, đến lúc đó ngươi ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.”

Giọng nói lạnh lẽo quanh quẩn bên tai, nước mắt Thanh Diên lập tức chảy xuống, nàng ta kìm nén tiếng khóc trong cổ họng, run rẩy nói, “Ta, ta sẽ nghe lời, sẽ làm việc thật tốt.”

‘Lục Nhậm’ gật đầu, giơ tay vỗ lêи đỉиɦ đầu Thanh Diên.

“Cút đi.”

Nghe thấy ‘Lục Nhậm’ nói, Thanh Diên vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi căn nhà gỗ.

Hắn lạnh nhạt nhìn bóng dáng Thanh Diên biến mất bên ngoài căn nhà, giơ tay lôi Lục Nhậm thật ra khỏi pháp khí.

“Còn chưa chết? Ha, mạng cũng cứng đấy, chắc là do ma khí trên người ngươi rồi, nếu không thì làm sao ngươi có thể sống được đến bây giờ.”

Lục Nhậm, à không, nên gọi hắn là Sầm Trường Phong mới đúng.

Sầm Trường Phong dùng cán roi vuốt mặt Lục Nhậm, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, “Lục Nhậm, việc gì phải ngoan cường chống cự? Dù sao đều sẽ đọa ma, trở thành một thành viên của Ma tộc sớm một chút chẳng phải sẽ chịu ít thống khổ hơn sao?”

Lục Nhậm mở đôi mắt sưng tấy đau đớn ra, nhìn người ngồi xổm bên cạnh, vô cảm trả lời, “Ta tu chính đạo, vĩnh viễn kiên trì với bản tâm của ta!”

Sầm Trường Phong khinh thường hừ lạnh, hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn người đầy máu trên đất, “Lục Nhậm, được rồi, vậy ngươi ngoan ngoãn ở lại cấm giới đi, nếu còn dám trốn nữa ta thật sự sẽ gϊếŧ ngươi.”

Sầm Trường Phong vung tay ném Lục Nhậm trở lại cấm giới, còn bản thân duỗi người, xoay người ngơ ngác ngồi lên ghế.

Hắn đóng giả Lục Nhậm đã lâu, giơ tay nhấc chân cũng có một số thói quen của Lục Nhậm, hắn rất ghét điều đó, nhưng may mắn, lưới cũng sắp thu lại rồi, Sầm Trường Phong sẽ sớm có thể trở về làm chính mình.

Tuy nhiên, hiện tại Sầm Trường Phong rất vui vẻ, bởi vì hắn đã tìm lại được vị hồ yêu tỷ tỷ kia rồi.

Sầm Trường Phong đưa mắt nhìn chung trà trên bàn, trong mắt mang theo nụ cười nhạt, chờ đến khi sự việc lần này kết thúc, hắn dự định sẽ đi tìm nàng, mang nàng trở về Ma tộc với hắn, như vậy bọn họ có thể làm cặp phu thê danh chính ngôn thuận rồi.



Linh Chiêu sáng sớm tỉnh dậy, còn chưa biết được mình bị người ta nhớ thương, nàng vươn vai, duỗi chân đá loạn trên giường, giãn gân cốt trên người.

Giang Sùng Ngọc bị nàng đánh thức, hắn ấn chân Linh Chiêu xuống, sau đó ôm nàng vào trong lòng, “Dậy sớm thế?”

Hắn nghiêng mặt hôn lên vành tai Linh Chiêu, dọc theo khuôn mặt tìm kiếm từ má đến môi.

Linh Chiêu đẩy đầu hắn ra, “Tránh xa ta ra một chút, ta có tính cáu gắt khi rời giường đấy.”

Giang Sùng Ngọc nghe vậy cười ra tiếng, hắn đưa tay nhéo nhéo ngực Linh Chiêu, hỏi nàng, “Ồ? Vậy nàng định cắn ta một miếng à?”

Linh Chiêu cười, đấm vào ngực Giang Sùng Ngọc, “Cút đi, ta là hồ ly, không phải chó!”

Nàng nhấc tay Giang Sùng Ngọc ra, ngồi dậy, xoay cổ thả lỏng, sau đó cúi đầu nói với hắn, “Giang Sùng Ngọc, ta phát hiện ngươi nói chuyện với ta không biết lớn nhỏ gì cả, tu vi của ta cao hơn ngươi, tuổi cũng nhiều hơn ngươi, ngươi nên gọi ta là tỷ tỷ!”

Giang Sùng Ngọc ôm eo Linh Chiêu, tựa đầu vào đùi nàng, ngẩng mặt lên nhìn nàng, “Nhưng ta không muốn gọi nàng là tỷ tỷ.”

“Vậy ngươi muốn gọi là gì?” Linh Chiêu dùng đầu ngón tay vuốt chải tóc Giang Sùng Ngọc.

“… Có thể gọi nàng là phu nhân không?” Giang Sùng Ngọc giơ tay kéo cổ Linh Chiêu xuống, ngón tay vuốt ve gáy nàng, dùng đôi môi mỏng hôn lên môi nàng.

Linh Chiêu nhất thời bối rối.

Nàng là tiểu hồ ly hoang dã ít đọc sách, trong chốc lát không thể hiểu được ý nghĩa của hai chữ ‘phu nhân’.

“Không được! Chúng ta chưa thành hôn, ngươi dựa vào đâu mà gọi ta là phu nhân chứ?” Linh Chiêu đẩy Giang Sùng Ngọc ra, vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Giang Sùng Ngọc, gấp gáp nói.

Khóe miệng Giang Sùng Ngọc nhếch lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ, hắn áp sát mặt vào bụng mềm mại của Linh Chiêu, cười ra tiếng.

“Ngươi cười cái gì?” Linh Chiêu khó hiểu, khi nàng du ngoạn ở nhân gian, xưng hô nhiều nhất mà nàng thường nghe được giữa các đôi phu thê chính là ‘nương tử’ và ‘nan nội’, một số đôi khác thì thường gọi nhau bằng những nhũ danh ngọt ngào nào đó.

“Không cười gì cả, thế khi nào chúng ta thành hôn?” Giang Sùng Ngọc ngẩng mặt lên, nghiêm túc hỏi nàng.

Mặt Linh Chiêu đỏ bừng, nàng ho nhẹ một tiếng để giảm bớt nhiệt độ trên mặt, “Ai muốn thành hôn với ngươi, tránh ra.”

Nàng nhấc chân lên hất đầu Giang Sùng Ngọc ra rồi đứng dậy.

Giang Sùng Ngọc nửa dựa vào gối đầu, nhìn chăm chú tấm lưng trần và bắp đùi nàng, “Chờ một chút.”

Hắn giơ tay, trong không trung xuất hiện mấy chục bộ váy đỏ đủ kiểu chồng chất trước mặt Linh Chiêu.

“Ở đâu ra thế?” Linh Chiêu nhìn váy, lại quay đầu nhìn hắn.

Giang Sùng Ngọc chậm rãi nói, “Hai trăm năm qua mỗi khi ta đi ra ngoài du ngoạn mà nhìn thấy bộ váy đỏ nào xinh đẹp thì đều sẽ mua, rồi bỏ vào trong túi Càn Khôn…”

Linh Chiêu cười mà đôi mắt óng ánh nước, nàng bước tới trước mặt Giang Sùng Ngọc, đưa tay sờ khóe mắt hắn, dọc theo huyệt tình minh* đi đến sau gáy, “Giang Sùng Ngọc, sao ngươi lại đáng yêu như vậy?”

*huyệt tình minh nằm ở vị trí gần mắt, cách đầu trong của góc mắt khoảng 0,1 đốt giữa của ngón tay trỏ.

Nói rồi nàng khom lưng, hôn lên trán hắn.

Ánh mắt Giang Sùng Ngọc dán chặt vào ngực Linh Chiêu, nơi đó đầy vết hôn cùng vết cắn, hắn cứng đầu không chịu xóa đi cho nàng, hơn nữa còn ngăn cản nàng tự mình xóa những dấu vết này đi.

“Linh Chiêu, bởi vì đó là nàng.” Giang Sùng Ngọc vòng tay qua cổ Linh Chiêu, thấp giọng nỉ non bên môi nàng.

Linh Chiêu mỉm cười hôn hắn.

Sau khi mặc xong quần áo Giang Sùng Ngọc lại trở về dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, hắn đứng ở cửa chắp tay sau lưng, ánh mặt trời từ phía sau lưng chiếu vào, như thể phủ lên người hắn một vầng sáng màu vàng kim.

Có vài phần tiên tư.

Linh Chiêu đi tới sờ eo bụng hắn, Giang Sùng Ngọc có chút khó hiểu, cúi đầu hỏi nàng, “Làm sao vậy?”

“Không có gì, ta thích.” Nàng cười rạng rỡ.

Giang Sùng Ngọc cũng theo nàng nhếch khóe miệng lên mỉm cười, cảm giác lạnh như băng trên mặt lập tức tan biến, chỉ còn lại triền miên quyến luyến và dịu dàng.

Linh Chiêu rất thích eo của Giang Sùng Ngọc, nó được đai lưng rộng ba ngón tay bao lấy, nhìn vừa cấm dục lại mảnh khảnh, khi tháo đai lưng ra thì có thể nhìn thấy được cơ bắp mỏng tràn đầy sức mạnh, nhìn thì gầy như lại rất mạnh khỏe.

Linh Chiêu đi cùng Giang Sùng Ngọc đến sau núi cho nai ăn, đám đệ tử gặp được dọc đường đều mở to hai mắt, trên mặt là vẻ không thể nào tin nổi, như thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ ảo động trời nào đó.

Linh Chiêu đối với việc này rất phấn khích, ánh mắt nàng rơi vào bóng lưng Giang Sùng Ngọc, dọc theo đạo bào nguyệt bạch phác họa ra dáng người hắn, tố sa bị gió thổi bay lên, eo lưng thẳng tắp rơi vào trong mắt Linh Chiêu, khiến tim nàng ngứa ngáy như bị mèo cào.

Hai bóng người một trắng một đỏ bước đi trên hành lang, khiến đôi mắt lẫn trái tim Thanh Miên đều đau đớn.

Nàng mím chặt môi, ngón tay nắm chặt đè nén sự thù địch và tức giận trong lòng xuống, sau khi khôi phục được sắc mặt bình thường mới lên tiếng gọi Giang Sùng Ngọc, “Sùng Ngọc, đi cho nai ăn à?”

Giang Sùng Ngọc dừng bước, nghiêng người chắp tay hành lễ, gật gật đầu coi như đáp lại.

Ánh mắt Thanh Miên nhìn ra phía sau, dừng trên người Linh Chiêu, “Ngươi là Linh Chiêu, đúng không?”

Linh Chiêu vô cảm ngước mắt nhìn lên, Thanh Miên đứng ở đằng kia mặc bộ đạo bào thuần trắng giống như của Giang Sùng Ngọc, ngay cả quan ngọc hình hoa sen trên đầu cũng không khác lắm, nhìn qua chính là Giang Sùng Ngọc phiên bản nữ.

Trong lòng nàng khó chịu, nhưng vẫn gật đầu cho có lệ.

Thanh Miên treo nụ cười hiền lành trên mặt, nói với nàng, “Sức khỏe Sùng Ngọc không tốt, nếu trong quá trình tu hành ngươi gặp vấn đề gì hay có gì không hiểu thì cứ đến tìm ta… coi như ta nhận lỗi thay cho Thanh Diên, tính tình con bé có chút kiêu căng, tuy là sư tỷ nhưng mong rằng sau này ngươi có thể bao dung hơn một chút, tại đây cảm tạ ngươi.”

Linh Chiêu bật cười, trên mặt cũng treo nụ cười xua tay nói, “Không cần phải như thế, cảm ơn Thanh Miên sư thúc! Nhưng ta đã có Giang sư thúc rồi, hắn sẽ dạy ta, phải không?”

Linh Chiêu chọc vào sau eo Giang Sùng Ngọc, sức lực không nhỏ.

Giang Sùng Ngọc gật đầu đáp lại, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Thanh Miên, “Tuy sức khỏe đệ không tốt nhưng để hướng dẫn Linh Chiêu tu hành thì vẫn dư sức.”

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Thanh Miên nắm chặt lại, lòng bàn tay bị móng tay đâm đau nhức, nàng ta gật đầu, vẫn bình tĩnh nói, “Đã như vậy thì là ta nhiều chuyện rồi.”

Ánh mắt nàng ta thâm trầm liếc Linh Chiêu một cái, sau đó xoay người đi về phía bên kia.

Đợi đến khi bóng dáng Thanh Miên biến mất, Linh Chiêu mới sải bước đi về phía trước, không đi theo phía sau Giang Sùng Ngọc nữa.

Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng thở dài, đuổi theo Linh Chiêu, nhẹ giọng giải thích với nàng, “Đừng tức giận, ta với nàng ta chỉ là sơ giao thôi, nàng đừng tức giận mà, nếu có tức giận thì cứ đẩy hết lên người ta này, đừng nghẹn ở trong lòng.”

Linh Chiêu nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn hắn, “Ngươi có ý gì? Nói ta không đủ dịu dàng rộng lượng? Hử?”

Giang Sùng Ngọc vội vàng xua tay, “Ta không có ý đó, ta sợ nàng hiểu lầm thôi, sợ nàng không nghe ta giải thích.”

“Ồ, hóa ra ta ở trong lòng ngươi là kiểu người vô lý không phân rõ phải trái sao?” Linh Chiêu nheo mắt, không thuận theo buông tha.

Giang Sùng Ngọc sững sờ trong giây lát, trên mặt lộ ra vẻ bối rối và rối rắm, như thể hắn không biết phải nói chuyện với Linh Chiêu như thế nào.

Linh Chiêu khoanh tay, nhìn thẳng vào hắn, chất vấn, “Nếu ngươi không nói thì ta cũng không nhớ ra, có phải nàng ta còn muốn song tu với ngươi không?!”

Không đợi Giang Sùng Ngọc trả lời, Linh Chiêu lại hỏi nữa, “Nàng ta theo đuổi ngươi gần hai trăm năm, chẳng lẽ ngươi thực sự không rung động chút nào sao?”

Giang Sùng Ngọc lộ ra vẻ bất lực, cau mày mím môi, hiện ra hai phần vô tội, “Linh Chiêu, nàng có biết mỗi lần Giáng Thần Chú phát tác, trong lòng ta nghĩ đến điều gì không?”

Linh Chiêu bị câu hỏi không liên quan của hắn làm cho buồn cười, khịt mũi hỏi hắn, “Nghĩ cái gì? Đừng có nói là nghĩ đến ta đấy?”

Giang Sùng Ngọc lắc đầu, rồi lại gật đầu.

“Ta nghĩ đến có lẽ vào thời khắc nào đó nàng sẽ mang theo cao vải thiều ướp lạnh trở lại, mỉm cười với ta, nói ‘đã để ngươi phải đợi lâu rồi, vậy phạt ta ba ngày không được ra ngoài đi, phải ở lại bên cạnh ngươi…’; còn nghĩ, nếu ta đau đến chết thì khi nàng trở về sẽ không tìm thấy ta, nàng sẽ cảm thấy mất mát như thế nào chứ…”

Giang Sùng Ngọc cong khóe môi, nhợt nhạt cười, sau đó nói, “May mắn, nàng đã quay trở lại bên ta, thời điểm nàng tìm được ta, ta vẫn chưa chết.”