Chương 135

Cả đêm chiến đấu kịch liệt, sinh tử vật lộn, nhóm tiểu nhị đầy người thương tích, đội ngũ công sơn của bộ lạc Ứng Long toàn quân bị diệt, căn bản không còn lực lượng có thể tiến công lần nữa.

Trương Tịch Nhan để nhóm tiểu nhị đi xử lý miệng vết thương, dàn xếp nghỉ ngơi. Nàng hướng Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền nói lời cảm tạ, mời bọn họ cứ tự nhiên, rồi đưa Liễu Vũ vào trong lều trại kiểm tra tình huống của cô. Tuy nói Liễu Vũ tu luyện cổ thân có sinh mệnh lực cường hãn, nhưng lọt vào sự công kích của vũ khí thiên khắc, phần đầu và bản mạng linh cổ đều chịu sang chấn khá nặng. Trương Tịch Nhan rất lo lắng Liễu Vũ sẽ bị di chứng. Xác thực mà nói, nàng là lo lắng Liễu Vũ bị chém hư đầu óc. Rốt cuộc trung khu thần kinh, trái tim và đại não đều là chỗ yếu hại trí mạng, Liễu Vũ còn bị kẻ địch cắt qua đủ hết.

Đối với chuyện này, Liễu Vũ chỉ có thể tỏ vẻ, nếu thương tích như vậy mà có thể gϊếŧ chết được cô, thì cô đã sớm chết bên trong Cổ Sơn rồi. Cô chính là vương giả trong tất cả các loại cổ vương, bị hàng ngàn hàng vạn đếm không hết cổ trùng phệ cắn một đường gϊếŧ chóc ra tới. Bất quá những lời này không thể nói cho Trương Tịch Nhan nghe được, cô giả bộ đủ các thể loại ngoan ngoãn suy yếu để cho Trương Tịch Nhan chẩn bệnh.

Không thể không nói, khi Trương Tịch Nhan không bày ra bộ dáng cao lãnh thì nàng quả thực vô cùng dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, bàn tay đặt lên cổ tay để bắt mạch, hoặc sờ lên trán đo nhiệt độ thì mềm mại tinh tế, Liễu Vũ vui muốn mở cờ trong bụng, hoa si xém chảy cả nước miếng, sau đó còn phải giả vờ ra vẻ nhu nhược vô cùng suy yếu.

Trương Tịch Nhan mới vừa đút cho Liễu Vũ ăn một viên thuốc đại bổ, lúc này nếu lại đem Liễu Vũ chém thành mười tám khúc, cô cũng có thể trọng tổ lại chỉ trong một giây mà không mang theo chút thương tích nào, suy yếu, ha hả. Bất quá, không giở trò bệnh tâm thần thì không phải là Liễu Vũ, Trương Tịch Nhan đã quá quen, thấy Liễu Vũ như vậy nàng mới yên tâm, rốt cuộc không được nước làm tới thì không phải là Liễu Vũ.

Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền tựa hồ thực thích ứng với cường độ chiến đấu như thế này, hơn nữa cũng quen với việc sinh hoạt ngày đêm điên đảo, hai người đánh xong một trận chẳng những không mệt không buồn ngủ, mà còn bắt tay đi nấu đồ ăn khuya.

Chỉ chốc lát sau, Du Thanh Vi triệt hồi xong pháp trận trên đỉnh núi, thu thập tốt gia sản của bản thân quay trở lại doanh trại. Nàng ấy bận việc cả đêm, đói, vừa về liền chui vào trong lều bếp xem Tả Tiểu Thứ đã nấu đồ ăn khuya xong chưa.

Tả Tiểu Thứ hỏi: "Chỉ có em thôi à? Tiểu Quy Quy đâu?"

Du Thanh Vi đáp: "Em ấy đánh không lại người ta, giơ chân lên bỏ chạy mất hút. Trời mới biết đã chạy tới chỗ nào rồi." Nàng ấy nói xong thì thấy Tả Tiểu Thứ dùng vẻ mặt cạn lời nhìn mình. Nàng ấy vô cùng bất đắc dĩ phân trần: "Tôi còn có thể làm gì cơ chứ." Địa hình ở Trương gia thôn quá phức tạp, tình huống dưới đường Âm nàng ấy càng chưa nghe thấy qua bao giờ, tiểu muộn ngốc thi triển độn thuật thật khó mà nói đã độn đi tới chỗ nào. Nói không chừng đánh nhau đói bụng, lên cơn thèm, đi bắt mấy con quỷ ăn, cách xa như vậy, nàng ấy muốn quản cũng không quản được. Dù sao mâm ngọc bản mạng của tiểu muộn ngốc còn ở nơi này, cho dù chạy rất xa vẫn có thể tìm được đường quay về.

La Cự phát hiện người của Âm Dương đạo phái thật sự vô cùng bình tĩnh, bên này còn đang may vá băng bó miệng vết thương, bên kia đã bắt nồi nấu đồ ăn khuya.

Một nồi mì sợi nóng hầm hập được mang ra, ăn kèm còn có đồ hộp và thịt kho, thơm tới mức mấy anh em nhóm tiểu nhị đều đói bụng. Vì thế bọn họ may xong vết thương cũng không rảnh lo đau hay không đau, kéo lấy mình đầy thương tích đi thổi phù phù hút mì sợi. Không thể không nói, dạ dày được đồ ăn nóng lấp đầy, cảm giác cả người đều sống lại.

Ăn khuya xong rồi, Lộ Vô Quy mới quay trở về. Trong tay cô còn xách theo một con trông như cá chạch nhưng trên đầu lại nhú một cặp sừng nhỏ, toàn thân tinh oánh trong suốt ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.

Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền nhìn thấy thứ Lộ Vô Quy đang cầm trong tay liền nhảy dựng lên. Tả Tiểu Thứ la to: "Cái đệt, con long lươn bự dữ vậy." Cô nhanh chóng chạy tới, vui rạo rực cầm lấy thứ kia, hỏi: "Bắt ở chỗ nào vậy? Nơi này còn có đại mạch của sông Âm à?" Long lươn chỉ sống ở nơi phong thủy huyệt ven bờ sông Âm, không phải vật sống, nó là thứ do lực lượng phong thủy và thiên địa nguyên khí giao hội ngưng tụ mà thành. Có thể dưỡng ra một con long lươn lớn như vậy, đây là dạng phong thủy đại mạch gì a? Mấy con thường gặp chỉ to chừng hai, ba ngón tay là cùng.

Lộ Vô Quy đáp: "Đúng rồi, có một con sông đặc biệt lớn, còn có một ngọn núi đặc biệt cao thoạt nhìn như xa như gần. Núi này giống như có màu đen đen, lại giống như có màu đỏ đỏ, còn có nhiều màu trắng điểm xuyết... Quỷ cũng đặc biệt nhiều luôn. À, đúng rồi, trên bầu trời còn có rất nhiều mây đen, bên trên đám mây đen kia là một tòa cổ lâu bị quấn bởi rất nhiều xiềng xích làm từ sát khí —"

"Tiểu muộn ngốc." Du Thanh Vi mở miệng ngắt ngang, giơ quạt xếp lên ngoắc ngoắc ý bảo Lộ Vô Quy đến gần.

Lộ Vô Quy ngoan ngoãn chạy tới bên cạnh Du Thanh Vi: "Du Thanh Vi, em kể cho chị nghe..." Cô còn chưa nói xong, thấy Du Thanh Vi giơ ngón trỏ đặt trên môi, vì thế chỉ đành 'ờm' một tiếng rồi im miệng.

Du Thanh Vi nói: "Đến sân nhà người khác thì đừng có chạy loạn, nhìn thấy cái gì cũng đừng có nói ra." Nàng ấy liếc mắt nhìn về phía lều trại của Trương Tịch Nhan, thật lo lắng tiểu muộn ngốc nói bậy sẽ bị diệt khẩu.

Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ ở bên trong lều trại tự nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại bên ngoài.

Liễu Vũ cười như không cười liếc Trương Tịch Nhan: Nhà chị thật đúng là có không ít bí mật ha.

Trương Tịch Nhan đoán chừng Lộ Vô Quy hẳn cũng dùng thủ đoạn tương tự như Du Thanh Vi đi đến chỗ càng sâu hơn bên trong ngục tối, chính là nơi có vách đá mà nàng nhìn thấy, chẳng qua nơi Lộ Vô Quy đến không giống với các nàng, các nàng hẳn là ở địa vực bên trong núi đá, mà Lộ Vô Quy thì tới phía bên kia nơi có sông Âm như trong lời của Âm Dương đạo phái, cũng chính là Minh Hà trong truyền thuyết.

Những chuyện này của Trương gia, trong mắt người thạo nghề của Đạo môn, kỳ thật không xem như bí mật gì to tát.

Hừng đông ngày hôm sau, Trương Tịch Nhan chui ra khỏi lều trại, nhìn thấy tổ tông đời thứ hai đã kết thúc bế sinh tử quan, mặc quần áo của Trương Đạo Côn đứng chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn trời. Rõ ràng mang một khuôn mặt trẻ tuổi, cố tình lại như ông cụ non đứng chắp tay sau lưng, ra vẻ tiên phong đạo cốt, rất có vài phần soái ca hệ cấm dục. Đây là tổ tông đời thứ hai, hẳn là phải cung kính, nhưng Trương Tịch Nhan lại không rõ vì sao bản thân cảm thấy không cách nào cung kính nổi, mà ngược lại càng thấy buồn cười. Đại khái là do khuôn mặt trẻ tuổi kia đi. Không thể không nói gen của Lê Trùng Trùng vô cùng cường đại, ngũ quan Trương Kế Bình khá giống với Lê Trùng Trùng, có điểm nam sinh nữ tướng, nhưng mày kiếm mắt sáng mũi thẳng, không hề quá nữ tính, ngược lại vô cùng anh khí.

Trương Kế Bình quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, hơi gật đầu chào hỏi, sau đó nhìn thấy Liễu Vũ từ trong lều trại ra tới ôm chặt cánh tay của Trương Tịch Nhan, ánh mắt anh trở nên một lời khó nói hết. Phụ thân đã sớm trở thành bộ xương khô, mẫu thân cũng chuyển thế, đạo lý anh hiểu rõ, nhưng khi nhìn thấy Liễu Vũ như vậy lại có chút chướng mắt.

Liễu Vũ đối diện với ánh mắt của Trương Kế Bình, cảm nhận được địch ý trong đó, vì thế rúc sau lưng ôm chặt cánh tay Trương Tịch Nhan, cầu đại lão bảo kê.

Trương Kế Bình càng thêm chướng mắt Liễu Vũ.

Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, dùng giọng nói khàn đặc nghẹn ngào nói: "Cô ta, con không thích."

Trương Tịch Nhan: "..." Ai mượn ông thích đâu, tổ tông.

Trương Kế Bình tiếp tục nói: "Con cảm thấy a cha vẫn tốt hơn nhiều."

Trương Tịch Nhan: "..." Cái nào a cha? Quỷ mới biết a cha là ai. Cho dù nàng có muốn tìm đối tượng xem mắt, thì cũng không dựa theo tiêu chuẩn của hai ngàn năm trước đi tìm a.

Nàng gật gật đầu, vờ tỏ vẻ đã biết, vấn đề hôn nhân này nọ thảo luận lên quá xấu hổ đi, vì thế vội nói: "Tổ tông, tôi đi trước có chút việc cần làm." Rồi lôi kéo Liễu Vũ muốn đi.

Trương Kế Bình tiếp tục đi theo bên cạnh Trương Tịch Nhan, lải nhải: "Không tốt, cô ta quá yếu. Cô ta quá dính người. Cô ta không thích con."

Trương Tịch Nhan muốn điên. Ông chỉ là một khối cổ thi, Liễu Vũ mắc gì phải thích ông cơ chứ. Nàng hỏi: "Tổ tông, ngài có muốn đi kiểm kê lại chiến tổn tối qua không? Nhà chúng ta bị thiệt hại bao nhiêu cổ thi tổ tông vậy?"

Trương Kế Bình đáp: "Đã chết 58. Nghe người, việc nguy hiểm đều phái những cổ thi không khống chế được cổ tính đi trước."

Trương Tịch Nhan: "..." Tôi nói lúc nào vậy? Này không phải đều là quy định truyền từ tổ tiên xuống sao? Hay ngài là người định ra?

Nàng cân nhắc một lúc, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Tổ tông, tôi là ai... chuyển thế vậy?" Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Trương Kế Bình. Nàng dám đem đầu của mình ra cá cược, thái độ tổ tông đời thứ hai này đối với nàng tuyệt đối không phải là tổ tiên đối với con cháu. Hay tổ tông đời thứ hai lúc trước là ba của nàng? Bằng không tại sao lại đi nhọc lòng lo chuyện người yêu của nàng như thế nào cơ chứ.

Trương Kế Bình đáp: "Người là mẹ của con."

Mẹ? Lê Trùng Trùng?

Trương Tịch Nhan choáng váng, kinh ngạc nhìn Trương Kế Bình. Nàng là Lê Trùng Trùng chuyển thế?

Liễu Vũ quay sang nhìn Trương Tịch Nhan, sờ sờ thiên nhãn trên trán của nàng, nghĩ đến sức chiến đấu khủng bố của nàng, cùng với thủ đoạn thu thập huyết tế không thua gì Canh Thần, tuy có khả năng đó là do huyết mạch truyền thừa hoặc là loại truyền thừa đặc thù nào đó, nhưng... Có gì đó sai sai a. Trương Tịch Nhan quả thực rất phấn đấu nỗ lực, nhưng khả năng phát huy của người bình thường thì mức độ cũng như cô là cùng, cho dù trâu bò hơn một chút, thì cũng chỉ đạt tới cấp độ như bà nội ba. Bà nội ba hơn 80 tuổi, số tuổi tu đạo cũng không sai biệt với tuổi tác của bà bao nhiêu, còn Trương Tịch Nhan thì sao, 24 tuổi mới trở về núi tu đạo.

Cô theo bản năng liếc nhìn Trương Kế Bình, sau đó tránh sau người Trương Tịch Nhan, nhỏ giọng kêu: "Trương Tịch Nhan." Rồi dùng Hoa Thần Cổ truyền âm: "Chuyện đời trước là của đời trước." Chuyện đời trước đâu chỉ đã đi qua, nó còn là quá khứ lâu lắc lâu lơ, bây giờ ngồi lật lại lịch cũ đếm cái gì cơ chứ.

Cô có chút sợ hãi. Cô biết rằng có rất nhiều chuyện ở đời trước vẫn chưa thực sự qua đi. Ít nhất Lê Trùng Trùng vẫn chưa giải quyết xong ân oán với Canh Thần, còn có Lê Vị nữa.

Trương Tịch Nhan thật sự có chút ngốc.

Nàng tin tưởng tổ tông đời thứ hai sẽ không lấy chuyện này ra nói giỡn, cũng biết trên người bản thân có rất nhiều chuyện lẽ thường vô pháp giải thích. Tu vi tiến bộ vượt bậc cùng với bản lĩnh tự nhiên xuất hiện, trong đầu thường xuyên xuất hiện những đoạn ngắn ký ức lộn xộn, Giò Heo còn nhận nàng làm chủ. Nàng là Lê Trùng Trùng chuyển thế có lẽ là lời giải thích hợp lý nhất cho tất cả mọi chuyện. Nhưng trừ bỏ bản lĩnh cùng với những đoạn ký ức vụn vặt ra, nàng không tìm thấy bất luận tình cảm hay nhận tri nào thuộc về Lê Trùng Trùng... Cũng không hẳn là không có, đối với Trương Kế Bình... à ừm tổ tông đời thứ hai, nàng sẽ có cảm giác không cách nào xem ông ấy là tổ tông.

Trương Kế Bình phóng xuất ra sương mù cổ ngăn cách cảm giác của những người xung quanh. Anh nói: "Mẹ ở chỗ này thủ hơn hai ngàn năm, đợi hơn hai ngàn năm, người nói rằng muốn thay một người rất thân cận bảo vệ con đường về nhà. Tương lai, các người sẽ cùng nhau quay trở lại cố hương, trở về nơi có thể đuổi gϊếŧ thù địch túc thế mà không bị tao ngộ đuổi gϊếŧ nữa."

"Ba mươi năm trước, người đột nhiên gõ quan tài của con, nói với con rằng, người cảm nhận được thiên cơ, muốn đi chuyển thế. Đêm đó, thần hồn và ý thức của người thoát ly thân thể phá không rời đi, lôi điện từ trên không ở tổ lăng đuổi theo đến một tòa nhà bên ngoài Trương gia thôn. Chân thân của người vẫn còn trấn thủ tại ngục tối, người vẫn cứ chờ đợi, sinh cơ chưa tuyệt. Sau đó, một kẻ bị long hồn bám thân đuổi gϊếŧ người, người mở ra cơ quan trong Vạn Quan Trận, khiến Vạn Quan Trận sụp đổ, con muốn cứu người, nhưng bị quan tài chôn vùi, chờ đến khi con bò được ra ngoài, thì núi đã sụp. Người hạ đoạn long thạch. Khi con đào xuyên lòng núi đi đến thông đạo vào ngục tối để tìm người, thì đã không còn thấy người đâu nữa, chân thân của người cũng hóa thành bột mịn." Anh hỏi Trương Tịch Nhan: "Mẹ có phải hay không sẽ không trở lại nữa?" Anh vẫn luôn giúp đỡ mẹ thủ hộ ở chỗ này, Trương gia đời đời kiếp kiếp cũng thủ hộ ở chỗ này, mẹ không trở lại, có phải người mà mẹ chờ đợi cũng không trở lại nữa không. Bọn họ phải làm sao bây giờ?

Liễu Vũ cạn lời nhìn tổ tông đời thứ hai. Thân ái, ông là tổ tông đời thứ hai đó nhen, người trưởng thành đã thành niên hơn hai ngàn năm rồi đó nhen, đừng có làm bộ dáng như trẻ con bị vứt bỏ, có được không a?

Cô thấp thỏm khẩn trương nhìn Trương Tịch Nhan, sợ Trương Tịch Nhan đi nhận lại con trai. Lúc trước bản thân cô cũng có hai nhân cách, một cái là bản thân cô, một cái là Hoa Thần Cổ. Nếu Trương Tịch Nhan là Lê Trùng Trùng chuyển thế, lỡ như trong cơ thể nàng cũng có hai nhân cách là Lê Trùng Trùng và Trương Tịch Nhan thì làm sao bây giờ? Cô khẩn trương nắm chặt lấy tay Trương Tịch Nhan, cào lòng bàn tay nàng: Tịch Nhan bảo bảo, lúc này đây em thực sự rất sợ.

Trương Tịch Nhan quay sang nhìn Liễu Vũ, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa cạn lời: Bị tổ tông nhận làm mẹ ruột, tôi còn sợ hơn em đây nè.

Nàng phải là sao bây giờ? Nói với tổ tông, tôi không phải mẹ của ông à? Hay là nên nói với tổ tông, tôi đúng là mẹ của ông? Đáp án nào cũng không ổn! Hay bây giờ trực tiếp nói cho tổ tông rằng, mẹ của ông đã chết rồi? Xác thực mà nói đúng là đã chết. Cho dù nàng là Lê Trùng Trùng luân hồi chuyển thế, nhưng Lê Trùng Trùng phải chết rồi mới có Trương Tịch Nhan hiện tại, đây là kiếp sau a.

Hiện tại, Lê Trùng Trùng chuyển thế thành Trương Tịch Nhan gặp phải con trai Trương Kế Bình của Lê Trùng Trùng đến nhận mẹ, đây là thể loại phim truyền hình gia đình luân lý kịch tính gì đây.

Bây giờ nàng đã hiểu ra tại sao bà nội ba không chịu quay về quê ăn Tết!

Trương Tịch Nhan chỉ muốn chửi thề. Vì cái gì nàng lại đi nhiều chuyện hỏi bản thân là ai chuyển thế cơ chứ. Quan trọng sao? Không quan trọng, hoàn toàn không quan trọng. Nàng nhiều chuyện mở mồm hỏi, xong phim, người ta liền tới nhận mẹ, tổ tông hơn hai ngàn tuổi tới nhận mẹ, thiệt quá xấu hổ.