Chương 134

Trương Tịch Nhan có chút ngây ngốc.

Rất nhiều bản lĩnh và năng lực của nàng giống như được khắc vào trong đầu, rất nhiều chuyện về gia tộc của nàng, chỉ vừa gặp phải thì bản năng sẽ mách bảo nàng có thể làm như vậy. Vừa rồi nàng đưa những kẻ công sơn vào chỗ sâu nhất bên trong ngục tối, nơi đó rõ ràng nàng chưa từng đi qua, nhưng khi đến lại không có cảm giác xa lạ, thậm chí còn có loại ảo giác, nơi đó vốn dĩ không có loại quái vật trông giống cổ thi nhưng bản chất hoàn toàn bất đồng kia. Nàng thậm chí còn có loại cảm giác mơ hồ, những con quái vật đó là do Lê Vị và Lê Trùng Trùng liên thủ bắt về để thủ hộ nơi đó. Nếu nói này đó đều là ký ức truyền thừa mà Lê Vị truyền lại cho nàng, thì nó cũng quá đầy đủ đi, chẳng lẽ Lê Vị đem tất cả ký ức sao chép thành một phần hoàn chỉnh gắn vào đầu nàng à?

Nàng vừa mới 'học được' kỹ năng này, lần đầu sử dụng, kết quả Du Thanh Vi thế nhưng cũng xuất hiện ở chỗ sâu bên trong ngục tối. Bản lĩnh của Âm Dương đạo phái thiệt đúng là khiến cho nàng phải lau mắt mà nhìn.

Trương Tịch Nhan trở lại mặt đất, đỉnh núi chỉ còn lại tộc trưởng Long thị và tộc trưởng Hoa Thị đứng canh giữ bên ngoài pháp trận do Du Thanh Vi bày ra. Nàng nhanh chóng ra tay, đem hai tên đó ngưng luyện thành hai hạt châu máu tròn vo rồi cất đi, thu hồi cổ chướng và sát khí cùng với pháp trận khắp núi rừng mà bản thân bày ra lúc nãy. Trận pháp biến mất, âm khí bao phủ khắp núi rừng dần dần tiêu tán, trả lại bộ dáng tuyết phủ trắng xóa như lúc đầu, nếu không phải trên mặt đất còn lưu lại những dấu chân lộn xộn chồng chất, thì rất khó tin rằng trước đây từng có một đội ngũ không dưới trăm người tiến đến.

Trương Tịch Nhan không chờ bao lâu, nhìn thấy Du Thanh Vi cưỡi rồng trắng nhỏ đáp xuống đỉnh núi. Nàng mặt không biểu tình nhìn Du Thanh Vi, nhìn tới mức Du Thanh Vi không khỏi cảm thấy chột dạ.

Du Thanh Vi ho khan một tiếng, nói: "Trương Tịch Nhan, có người nào từng nói với cô chưa, dùng vẻ mặt không biểu tình nhìn chằm chằm người khác là rất bất lịch sự a."

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt hỏi: "Vừa rồi nơi chúng ta đến là đường Âm à?"

Du Thanh Vi kinh ngạc hỏi lại: "Cô không biết sao? Vậy làm sao cô đến đó được?"

Trương Tịch Nhan vô pháp giải thích làm sao nàng đến được nơi đó, chính bản thân nàng cũng không biết đi đến đó bằng cách nào. Thật giống như là... cảm giác được Du Thanh Vi xuất hiện ở đó, nàng biết ở đó có một chỗ như vậy, tự nhiên liền đi đến rồi. Đại khái giống như khoa học hiện tại không cách nào giải thích được những sự kiện siêu nhiên huyền bí chăng?

Thôi, cứ xem như vừa rồi nàng tự vượt qua hai giới Âm Dương đi, vốn dĩ bày bố trận pháp này là do không muốn bản thân tạo quá nhiều sát nghiệt, cũng không nghĩ để cho đám người kia sống sót trở về, càng không thích để cho bọn chúng chết ở bên ngoài biến thành tinh huyết bay trở về ẩn sơn cung phụng Canh Thần, vì thế mới đưa bọn chúng xuống lòng đất nơi âm sát khí ngưng tụ thành một giới riêng khiến cho Canh Thần vô pháp chạm đến.

Trương Tịch Nhan bỗng nhiên nghĩ đến lời của Đạo gia rằng thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc. Chí dương chí cương Thiên Long tộc, lực lượng mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể đến được nơi chí âm chí sát. Nhân loại thực yếu ớt, nhưng cũng có thể sinh ra một nhân vật đạt được phong thủy tạo hóa như Du Thanh Vi, trời sinh thiên nhãn, tùy ý lui tới hai giới Âm Dương.

Trương Tịch Nhan nói với Du Thanh Vi: "Pháp khí của ai thì người đó nấy thu đi." Rồi quay đầu đi xuống núi, nhanh chóng chạy về phía doanh trại.

Bên ngoài doanh trại đang triển khai một trận xé xác thảm thiết.

Người của bộ lạc Ứng Long mang theo phù tiễn, pháp khí chuyên khắc chế cổ thi gϊếŧ cổ thi như xát rau xắt dưa, có thể nói là một đao một tên liền hạ một cái. Nhóm cổ thi tổ tông bị khắc chế, cơ hồ không có chút lực phản kháng, lọt vào thảm thiết tàn sát. Nhưng mà, tình huống của bộ lạc Ứng Long cũng không tốt hơn là bao, bên trong núi rừng có một đạo thân ảnh quỷ dị chạy như bay, nơi đi qua, người của bộ lạc Ứng Long toàn ngã xuống.

Những người đó có tử trạng cực thảm, sọ bị bóp nát, máu tươi hòa với não nát chảy đầy đất, ngay cả huyết chú Canh Thần gieo vào đầu bọn chúng cũng bị phá hủy. Bên trong thi thể của bọn chúng, vô số cổ trùng sinh sôi nảy nở bắt đầu cắn nuốt thi hài.

Khi Trương Tịch Nhan đuổi tới doanh trại, bên trong đã đánh nhau loạn thành một đoàn.

Trương Đạo Côn dẫn Trương Đạo Dĩnh chạy theo phía sau hai người đến cùng Du Thanh Vi là Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền, trên hai chân của hai người này có dán bùa phong. Bùa đó có vẻ như có thể tăng lên tốc độ, làm cho họ chạy đến bay nhanh. Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền tựa hồ thường xuyên kề vai chiến đấu, hình thành độ ăn ý cực cao, thoạt nhìn hai người bọn họ chạy tới chạy lui công thủ có nhiều chỗ hở, nhưng vẫn có thể ngăn chặn tất cả những kẻ cố ý tấn công về phía Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh. Hai người họ xuất chiêu tương đối dứt khoát lưu loát, cơ hồ một đao một kiếm gϊếŧ chết một cái, tốc độ, lực lượng, độ chính xác đều không chút nào hàm hồ. Thanh đao của Tiết Nguyên Kiền đen nhánh, sát khí lượn lờ, chiến đấu theo phong cách mạnh mẽ uy dũng, một đao rơi xuống, nếu không phải chặt đứt đầu đối phương thì cũng sẽ đem người chém thành hai nửa. Kiếm pháp của Tả Tiểu Thứ thì đi theo phong cách tinh diệu, bốn lạng đẩy ngàn cân, phàm là kẻ tiếp cận đến gần cô ấy, nếu không bị mũi kiếm xỏ từ hốc mắt vào trong đầu, thì cũng bị cắt đứt yết hầu hoặc động mạch chủ nơi cổ, theo quỹ đạo vung kiếm còn có thể thuận tiện cắt đứt cả xương cổ phía sau đầu.

La Cự mang theo các anh em kết thành 28 tinh tú trận, mỗi một tiểu đội thủ một phương, vừa lúc bao vây bảo hộ doanh trại ở chính giữa. Trận pháp này thật đúng không uổng công bọn họ tập luyện, tuy mỗi người đều bị thương rơi vào thế hạ phong, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể duy trì, chưa tới mức tan tác không có cách nào trở tay. Đối phương người đông thế mạnh, bị bọn họ gây thương tích ngã xuống đất không ít, nhưng chân chính tạo thành lực sát thương vẫn là nhờ Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền, cùng với Liễu Vũ tấn công xuất quỷ nhập thần.

Hoa Thần Cổ biến thành sương mù tản ra khắp doanh trại, trộm đi không ít mạng người.

Kia đúng thật là trộm mạng, một kẻ đang tiến về phía trước, đột nhiên có mảng sương mù cổ từ dưới đất cuốn lên, người bị sương mù cổ cuốn lấy còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã chết ngắc, kẻ đi phía trước lại không hề hay biết gì.

Bỗng dưng, Tả Tiểu Thứ phát hiện có dị. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một khối thi thể vừa bị bản thân chém chết thế nhưng được phù quang bao phủ hóa thành một đoàn huyết vụ lơ lửng trong không trung, còn tính bay về một nơi nào đó, tựa hồ muốn tung sát chiêu. Cô kêu lên: "Ai da đệt mọe!" Duỗi tay vào balo đeo trước ngực lấy ra một lá bùa, niệm chú rồi đánh về phía đoàn huyết vụ được phù quang bao phủ kia. Bùa chú hóa thành ánh sáng đánh vào đoàn huyết vụ kia rồi biến thành một đạo Thái Cực đang vận chuyển cực nhanh, giống như một cái máy hút hút hết tất cả huyết vụ lại, sau đó nổ tung, hai khí âm dương đồng thời tràn ra ngoài, huyết quang và lực lượng bùa chú còn sót lại tiêu tán đi hồi quỹ đại địa.

Tả Tiểu Thứ la to: "Anh Kiền, đừng lưu thi thể, có cổ quái."

Tiết Nguyên Kiền ứng thanh: "Biết rồi." Sau đó lấy ra bùa chú, đánh chết một cái, liền dùng Chu Tước hỏa phù thiêu sạch sẽ.

La Cự xem đến phát thèm. Bùa của cô chủ toàn là dùng để đối phó với cổ thi và cổ trùng, lấy ra tới chính là dùng thương tổn kẻ địch, nhìn xem nhà người ta... Anh ta có ý kiến, nhưng anh ta không dám nói.

Vợ và con gái của Lão Lỗ trốn trong lều bếp, bị tất cả mọi người làm lơ.

Làn điệu ngâm xướng cổ xưa bỗng nhiên vang lên quanh quẩn khắp núi rừng, len lỏi vào tai của mọi người, một cỗ hơi thở quỷ dị lan tràn, phảng phất như thể đang lôi kéo gì đó.

Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền nhanh chóng lấy bùa nhét vào trong tai, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài. Tả Tiểu Thứ chạy vội đến bên cạnh Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh, nói với hai đứa nhỏ: "Nhớ rõ xong việc phải kêu cô út của hai đứa trả tiền nhen chưa." Sau đó phát cho mỗi đứa nhỏ ba lá bùa, hai lá nhét lỗ tai, một lá dán lên trán để định hồn. Làn điệu kia vừa vang lên, gân xanh trên trán của cô cũng nhảy lên thình thịch, sau lưng nhẹ bẫng, hồn phách tựa hồ muốn thoát ra khỏi xác, này rõ ràng là bị câu hồn, hơn nữa, dường như có thứ gì đó đang khuấy động máu trong cơ thể cô. Bất quá cũng may là làn điệu kia không hướng về cô, giống như gió thổi qua tai mà thôi, nếu không, chắc cô cũng phải dán lên trán một lá bùa trấn hồn.

Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn lá bùa đang dán trên trán mình, hai đứa nhỏ có cùng một suy nghĩ: Tạo hình này có vẻ giống cương thi quá nhỉ?

Mà thôi bỏ đi, lúc nãy hai đứa đã quan sát tình hình chiến đấu một vòng, nhiều người như vậy, chỉ có dì này và chú kia là đánh nhau lợi hại nhất. Trương Đạo Dĩnh ngọt ngào kêu: "Cảm ơn chị đẹp."

Đã đến tuổi làm dì người ta mà lại được bạn nhỏ gọi là chị đẹp, Tả Tiểu Thứ tức khắc vui đến nở hoa trong bụng: "Không lấy tiền của bé cưng." Đứa nhỏ này thiệt là vừa ngoan vừa biết nhìn người mà.

Trương Đạo Côn mắt trợn trắng liếc Trương Đạo Dĩnh, không nói thêm lời nào, cái gì cũng nghe thấy.

Trương Kế Bình dừng lại, nhìn về phía tiếng ngâm xương truyền đến. Cùng một giọng hát, nhưng khúc ca không giống nhau, khi anh còn nhỏ mẹ anh vẫn thường hát cho anh nghe những bài hát của quê hương, bà cũng dạy cho anh rất nhiều khúc hát cổ xưa. Lúc đó mỗi khi mẹ hát cho anh nghe, thanh âm càng hay càng dịu dàng, trong mắt mang theo ý cười, bà còn kể cho anh nghe về a ma, a cha, a ông của bà, và một người nào đó bà chưa bao giờ nói tên.

Người của bộ lạc Ứng Long cũng dừng tay lại, đầu tiên bọn chúng nghe thấy tiếng ngâm xướng vô cùng quỷ dị, tiếp theo liền không tự chủ được bản thân. Vô số hạt huyết châu thật nhỏ từ trong cơ thể bọn chúng bay ra, thân mình bọn chúng nhanh khô héo teo rút, khi ngã xuống đất, lực va đập chấn động khiến cơ thể bọn chúng hóa thành bột mịn, bị gió đêm trong núi rừng thổi bay hòa vào trong tuyết.

Chỉ trong khoảnh khắc, núi rừng khôi phục yên tĩnh.

Đội ngũ tấn công lên núi, vô luận là đến gần doanh trại hay vẫn còn ở lưng chừng núi, đều biến mất không thấy.

Trong tay Trương Tịch Nhan nhiều thêm một hạt châu đỏ như máu to bằng quả trứng gà huyết quang lộng lẫy. Nàng cân nhắc một lúc, đem nó luyện hóa áp súc co lại bằng chừng hạt nhãn, lúc này mới đi đến chỗ Liễu Vũ đang ẩn thân, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, nói: "Ra đây nào."

Một đoàn Hoa Thần Cổ từ dưới đất bay ra, Liễu Vũ nhìn thấy Trương Tịch Nhan, duỗi tay đi ôm lấy tay nàng, kêu: "Tịch Nhan bảo bảo..." Miệng vừa mới mở, lời vừa mới thốt, Trương Tịch Nhan liền nhét thứ gì đó vào trong miệng cô, còn nắm lấy cằm ép cho miệng cô khép lại. Liễu Vũ 'ọt' một phát nuốt thứ kia vào bụng, tức khắc mùi máu tươi nồng nặc chạy một đường từ yết hầu xuống thẳng dạ dày. Liễu Vũ ngậm chặt miệng, nhịn xuống cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày, biểu tình tức khắc có chút... một lời khó nói hết.

Liễu Vũ đang tính bán thảm nói chính mình thực đáng thương để lần sau Trương Tịch Nhan không bỏ lại cô nữa, rốt cuộc nói không ra lời, nghẹn nghẹn khuất khuất đáng thương héo úa nhìn Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan biết Liễu Vũ hơn phân nửa là đang giả vờ, nhưng nhớ tới lúc nãy bản mạng linh cổ của cô bị chém hai hai đoạn, phỏng chừng thật sự bị dọa sợ rồi, vì thế duỗi tay nắm chặt tay Liễu Vũ, nói: "Không có việc gì, toàn quân của bọn chúng đã bị diệt." Nàng vừa dứt lời, dư quang khóe mắt nhìn thấy có người đi đến, quay đầu lại xem thì nhận ra đó là một người đàn ông trẻ tuổi chừng hai mươi mấy ba mươi. Người nọ rất cao, chân rất dài, thân trên không mặc áo, lộ ra bộ ngực rắn chắc cùng tám khối cơ bụng.

Trương Tịch Nhan dại ra hai giây, giơ tay lên che hai mắt của Liễu Vũ. Người này trông có chút quen quen, ánh mắt giống vị tổ tông đời thứ hai nhà nàng như đúc. Nàng hô to: "Trương Đạo Côn, mau đi lấy một bộ quần áo cho tổ tông đời thứ hai."

Trương Kế Bình nhìn về phía Liễu Vũ đang bị Trương Tịch Nhan dùng tay che mắt, rồi nhìn xuống ngực của mình, duỗi tay che lại, quay đầu bỏ chạy.

Trong đầu Trương Tịch Nhan bỗng nhiên hiện ra một suy nghĩ quỷ dị: "Con trai lớn rồi nên biết thẹn thùng a." Sau đó cảm thấy ý nghĩ này quá mức đáng sợ, nhanh chóng ném ra khỏi đầu.