Chương 2: Lời Dẫn 1

Công chúa Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen không mây không sao nhẹ nhàng lên tiếng: “Thật mong rằng ngày đó mau đến. Như vậy ta có thể trở thành tiểu thê tử của một mình chàng rồi…”

Bầu trời đã tối đen, ánh trăng soi khu vườn tuyệt đẹp mà ngọt ngào khó tả.

Dưới ánh sáng bạc, một đôi tình lữ ngồi tựa lưng vào nhau bên cạnh đài phun nước.

“Mộ Bạch, ta yêu chàng.” Cô gái thâm tình nhìn chàng trai bên cạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia đau khổ.

Cao Mộ Bạch khẽ mỉm cười, chàng cúi đầu hôn lên môi cô gái, ngửi mùi hương lan nồng nàn trên cơ thể nàng, rồi lên tiếng đáp lại: “Ta cũng yêu nàng.”

“Nhưng chàng cũng biết rồi đấy. Mẫu hậu muốn hứa gả ta cho Tiết Thiệu, nhưng ta chỉ muốn gả cho chàng, làm thê thϊếp bên cạnh chàng mà thôi.”

“Nàng nói đến là Tiết Thiệu được đồn đại là mãnh hổ Đại Dường sao? Toàn dân đều cho rằng hắn là một tên quân tử.”

“Mộ Bạch! Rốt cuộc chàng có hiểu ta đang thảo luận điều gì không? Ta sắp bị gả đi rồi, chàng có thể biểu hiện căng thẳng một chút không thế! Hứ, vậy mà còn tán dương tình địch của mình!”Linh Nguyệt bĩu môi véo chàng thật mạnh.

“Ôi, đau! Đúng! Đúng! Công chúa của ta.”Khuôn mặt Cao Mộ Bạch từ biểu hiện trời sập cũng không sợ lập tức đổi thành dáng vẻ mất mát, nhẫn nhịn cười đáp: “Vậy ngài muốn ta phải thế nào? Ta tin công chúa thông minh hơn người, chắc rằng nàng đã dùng cái miệng giảo hoạt của mình để thuyết phục hoàng đế bệ hạ đáp ứng một số điều kiện của nàng rồi đúng chứ!”

“Hi hi, người ta biết không lừa được chàng mà.” Công chúa Linh Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào: “Ta nói với mẫu hậu rằng không muốn gả cho một kẻ yếu đuối, nếu như Tiết Thiệu muốn gả cho ta, thì phải đường đường chính chính đánh bại được dũng sĩ mà ta chỉ định. Hầy, tất nhiên dũng sĩ đó chính là chầng rồi. Mộ Bạch, sau khi chàng đè bẹp tên vương bát đản Tiết Thiệu dưới chân, ta sẽ lại thỉnh cầu mẫu hậu gả ta cho chàng, lúc đó chúng ta có thể mãi mãi bên nhau rồi!”

“Nàng nghĩ rằng ta nhất định sẽ thắng à?” Cao Mộ Bạch dùng ngón tay nhẹ nhàng chải mái tóc dài mượt của nàng.

“Chàng nghĩ mình sẽ thua sao?” Linh Nguyệt quay đầu nhìn chàng.

Cao Mộ Bạch nhìn chằm vào người phụ nữ tuyệt đẹp này, đột nhiên bật cười lớn: “Ta, Cao Mộ Bạch, năm nay hai mươi hai tuổi, chưa kết hôn. Cả đời ta chỉ có hai nguyện vọng, một là phải lấy công chúa Lý Linh Nguyệt làm thê tử, hai là trở thành nam nhân duy nhất của công chúa Linh Nguyệt, là phu quân cuối cùng của nàng!”

“Mộ Bạch!” Linh Nguyệt ứa lệ vui mừng, nàng ôm chặt nam nhân mà cả cuộc đời nàng yêu thương nhất, thật lâu cũng không nói lên lời.

“Mộ Bạch!” Đột nhiên nàng mỉm cười, cười đến mừng cả người muốn cong lại: “Năm ngày nữa khi chàng xuất hiện tại hoàng cung, sau khi chàng dùng vài đường kiếm đánh bại được đệ nhất dũng sĩ Đại Đường Tiết Thiệu, lão già bướng bỉnh tưởng mình yêu nhân tài đó chắc chắn sẽ sốc đến mức rụng cả mũi. Ha ha, trong đế quốc của mình vậy mà lại xuất hiện một nhân vật anh hùng lợi hại như vậy, mà ông ta một chút cũng không biết. Chàng nói xem có phải rất buồn cười không, Mộ Bạch?”

Công chúa Linh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời không sao, nhẹ nhàng nói: “Thật mong rằng ngày đó mau đến. Như vậy ta có thể trở thành thê tử của một mình chàng rồi…”

Ngày ba mươi tháng tư năm Võ Chu thứ mười bốn, trong lịch sử chẳng có bất kì ghi chép nào, chỉ ra một kiếm sĩ vô danh Cao Mộ Bạch và đệ nhất công chúa Đại Đường, Thái Bình công chúa Lý Linh Nguyệt đã ở hoàng đô Lạc Dương ấn định trọn đời.

Hơn nữa bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng được rằng, chính vì lời hẹn năm đó đã khiến nhiều năm sau xảy ra hàng loạt bi kịch đau lòng, hàng loạt âm mưu hung hãn và chiến tranh chính trị.

Tác động tàn khốc của thảm kịch đó lớn đến mức hàng nghìn năm sau vẫn còn được tiếc thương…