Chương 40: Chúng Ta Đi Thôi

Đột nhiên, toàn bộ hình ảnh xung quanh bắt đầu dừng lại, phòng bệnh sáng ngời nhanh chóng trở nên tối tăm.

Lý Hỏa Vượng từ từ buông lỏng vòng tay của mình, phát hiện người mà bản thân đang ôm chính là Bạch Linh Miểu.

Lúc này, thiếu nữ bị ôm rõ ràng có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt của nàng cũng không có tránh né:

“Lý sư huynh, chúng ta đi thôi, ở chỗ này khiến ta khó chịu.”

Ngay sau đó, nàng lại lấy ra những tờ giấy kia ra từ trong cái túi bên hông đặt vào trước ngực hắn:

“Lý sư huynh, ngươi đem những thứ này cho ta thì cũng vô dụng thôi, chúng ta đều không biết chữ.”

“Đúng vậy, Lý sư huynh, chuyện này phải do ngươi làm, người khác không làm được đâu.”

Những người khác đứng ở cửa cũng bắt đầu rối rít lên tiếng phụ họa:

“Ta...ta...ta biết...”

Lời của tên ngốc vừa ra khỏi miệng liền bị Triệu Ngũ che miệng lại, hắn nói bên tai tên ngốc:

“Cho dù ngươi biết chữ thì lúc này ngươi cũng phải giả vờ không biết cho ta!”

Lý Hỏa Vượng lặng lẽ nhìn di ngôn của những người trước mặt này viết, không biết đang nghĩ cái gì.

Hai tay Bạch Linh Miểu đẩy những tờ giấy kia về phía trước:

“Lý sư huynh, chính miệng ngươi đã đồng ý với bọn họ rồi, nam tử hán đại trượng phu không thể nuốt lời.”

Thực tế và ảo giác không ngừng chuyển đổi trong đầu hắn, cuối cùng Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy những tờ giấy kia:

“Chúng ta đi thôi.”

Lý Hỏa Vượng quyết định rồi, cho dù bản thân mình ở đâu thì cũng phải sống tốt nhất có thể, chuyện này không chỉ vì bản thân mà còn vì những người thân có lẽ có tồn tại hoặc không kia.

Vừa nói lời này, mọi người lập tức cười lên thoải mái.

Bọn họ không biết Lý Hỏa Vượng nghĩ như thế nào nhưng chỉ cần đối phương không tiếp tục ở chỗ quỷ quái này nữa là được.

Đoàn người vây quanh Lý Hỏa Vượng từ trong phòng mờ tối đi về phía cửa hang, nhưng mà vừa đi chưa được mấy bước thì Lý Hỏa Vượng liền kêu bọn họ lại:

“Chờ đã, nếu đã quyết định phải rời đi thì phải vơ vét sạch nơi này mới được, tên ngốc ngươi cõng Triệu Ngũ dẫn theo những người khác đi phòng bếp lấy chút lương thực ăn trên đường, những thứ không thể ăn trên đường thì không cần.”

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng dẫn theo Bạch Linh Miểu tới phòng luyện đan, đi lấy một ít đan dược mà bản thân biết, Lý Hỏa Vượng đã luyện đan thuật được một đoạn thời gian rồi, có những thứ này thì bản thân cũng được coi như là nửa bác sĩ, cũng không biết nhà bọn họ có xa không, lo trước khỏi họa.

Tuy nhiên, hắn chỉ lấy những thứ mình biết, những đan dược khác do Đan Dương Tử luyện chế mà hắn không biết thì ngay cả đυ.ng Lý Hỏa Vượng cũng không dám đυ.ng chứ đừng nói là mang theo.

Sau khi đoàn người tụ tập lại một lần nữa, Lý Hỏa Vượng tiếp tục mở mệng nói:

“Đợi một lát đã, ta còn có một số đồ cần lấy.”

Lý Hỏa Vượng nói xong thì xách đèn l*иg trong tay lên, cẩn thận dè dặt đi vào trong hang động đá vôi đang nhốt Hắc Thái Tuế.



Nếu đã quyết định đi rồi thì dĩ nhiên Lý Hỏa Vượng nhất định phải áp chế ảo tưởng lần nữa xuất hiện xuống, nếu không bản thân luôn ở trong ảo tưởng đan xen với thực tế, làm chuyện gì cũng không làm xong.

Muốn áp chế ảo giác thì Hắc Thái Tuế do Đan Dương Tư nuôi dưỡng chính là điểm mấu chốt.

Khi đám người đi đến hang động đá vôi thì dừng lại, bọn họ nhìn thấy Hắc Thái Tuế đang từ trong cái vạc đỉnh màu đen bò ra ngoài, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dáng vẻ chân chính của Hắc Thái Tuế.

Đó là một cơ thể lớn trơn trượt dính đầy chất nhầy màu đen, lớp che phủ trên cơ thể nó nhìn vào giống như lông nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận thì lại phát hiện đó là một loại râu thon dài với màu sắc u ám mọc dày đặc, hoặc là những sợi tơ mỏng chưa trưởng thành.

Cả người nó tự do giãn nở, co rút lại giống như con dòi khổng lồ.

Trên cơ thể mập mạp còn có một vài vết rách, mùi hôi thối làm người ta buồn nôn toả ra theo từng cử động của nó.

Cảnh tượng này dọa sợ tất cả mọi người, tay chân bọn họ như nhũn ra suýt nữa thì đã xoay người chạy trốn rồi.

Nhưng Lý Hỏa Vượng lại nhạy cảm phát hiện có cái gì đó không đúng, con Hắc Thái Tuế này đã nhỏ đi một vòng, hơn nữa dưới người nó còn không ngừng rỉ ra chất lỏng màu đen:

“Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mạng của nó gắn liền với mạng của Đan Dương Tử sao?”

Lòng Lý Hỏa Vượng không ngừng trùng xuống.

Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng chạy qua đó, chờ sau khi hắn trở lại thì trong tay hắn đã nắm một ít hài cốt của Đan Dương Tử.

Lý Hỏa Vượng xông tới bên cạnh Hắc Thái Tuế, hắn quỳ một chân trên mặt đất, cố gắng ôm đám thịt vụn đang nhúc nhích trên mặt đất vào trong ngực, sau đó nhét hài cốt đang cầm trong tay vào một vài kẽ hở trên người Hắc Thái Tuế.