Chương 39: Từng Có Người Nhà

“Lý sư huynh!”

Bạch Linh Miểu mang theo tiếng khóc nức nở kêu gào lên khiến cho Lý Hỏa Vượng đang xách đèn l*иg đi vào trong bóng đêm phải quay đầu lại, hắn nhìn về phía những người đang đứng dưới ánh mặt trời bên ngoài cửa động.

Hắn lại phất tay với mọi người lần nữa:

“Đi hết đi, đi về nhà hết đi.”

“Lý sư huynh, vậy ngươi cũng đi cùng chúng ta nào, đi cùng nhau thì trên đường cũng sẽ an toàn hơn, hay là ngươi còn quên cầm cái gì sao?”

Triệu Ngũ nằm trên lưng tên ngốc nói, vẻ mặt hắn có chút căng thẳng giống như cảm thấy có gì đó không đúng:

“Ha ha, cùng đi đâu chứ?”

Lý Hỏa Vượng quay người lại, lần nữa giấu gương mặt mình ở trong bóng tối:

“Cùng nhau về nhà ăn tết thôi, Lý sư huynh, nhà ngươi ở đâu?”

Lý Hỏa Vượng im lặng mỉm cười trong bóng tối, bắt đầu xách đèn l*иg đi vào lối vào:

“Nhà? Bây giờ ta đâu còn nhà đâu, ta sớm đã không thể trở về nhà rồi, không thể về nhà rồi!”

Lý Hỏa Vượng lặng lẽ đi trong bóng tối, Thanh Phong quán lúc này rất yên tĩnh, duy chỉ có tiếng bước chân của hắn bầu bạn với hắn.

Đột nhiên Lý Hỏa Vượng bắt đầu ngâm nga hát, bước chân cũng bắt đầu nhẹ nhàng hơn, đèn dầu trong tay hắn đong đưa theo tiết tấu trái phải.

Đi cùng với tiếng hát của bản thân, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa quay trở về chỗ ở của mình, hắn đóng cửa lại, đặt đèn dầu lên trên bàn, ngay cả máu trên mặt, trên người hắn cũng lười lau, hắn cứ như vậy chậm rãi nằm trên giường đá nhắm hai mắt lại:

“Hôm nay là mồng một, tháng này ta chưa ăn Hắc Thái Tuế buồn nôn kia, hẳn là sẽ nhanh chóng lại nhìn thấy Dương Na lần nữa nhỉ?”

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lý Hỏa Vượng chậm rãi cong lên.

Hắn bình tĩnh chờ đợi, chờ đợi thanh mai trúc mã tốt nhất của mình mang bản thân trở về thế giới mà hắn thuộc về.

Lý Hỏa Vượng một đêm không ngủ, ý thức cũng bắt đầu dần dần tiêu tan, nhưng khi hắn sắp rơi vào giấc mộng tốt đẹp thì cửa đột nhiên bị mở ra.

Lý Hỏa Vượng xoa mắt ngồi dậy, phát hiện đám người Cẩu Oa, Triệu Ngũ bọn họ đang đứng ở cửa.

Bạch Linh Miểu lo lắng không yên đứng ở đó, ánh mắt né tránh một lúc cuối cùng cũng kiên định lại.

“Lý sư huynh, nếu như người không thể về nhà thì ngươi đến nhà ta đi, nhà của ta rất lớn, hơn nữa phòng phía đông cũng trống...”

Lý Hỏa Vượng nhìn thiếu nữ hiền lành trước mắt, khẽ lắc đầu:

“Đa tạ, nơi này cũng rất tốt, ta đã ở quen rồi.”

Một tên điên lầm bầm lầu bầu khoa tay múa chân chỉ khi ở nơi âm u này mới không hù dọa được những người khác.

Môi Bạch Linh Miểu khẽ run, tựa như có chút khó tin với lời nói của Lý Hỏa Vượng:

“Ta đã từng có nhà, cũng đã từng có người nhà, nhưng mà...”

Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn về phía nóc nhà đen nhánh, vẻ mặt phức tạp như đang nhớ lại cái gì.

Cẩu Oa suy tư một lát, nhỏ giọng nháy mắt ra hiệu với những người khác:

“Nếu Lý sư huynh đã nói muốn đợi ở nơi này? Hay là chúng ta đi đi?”

“Ngươi im miệng đi!”

Một câu nói của Bạch Linh Miểu khiến cho Cẩu Oa giật mình, lời này không giống với tác phóng của tiểu cô nương bảo sao nghe vậy trong quá khứ.

Bạch Linh Miểu nhanh chóng đi lên, vẻ mặt vô cùng quật cường tiến lên phía trước:

“Ngươi như vậy không sợ có lỗi với người nhà ngươi sao? Nếu người nhà của ngươi biết bộ dạng bây giờ của ngươi thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”

Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một nụ cười khổ:

“Bọn họ nghĩ như thế nào thì làm sao ta biết được, ngay cả chuyện rốt cuộc bọn họ có thật sự tồn tại hay không mà ta cũng không thể nào chắc chắn được!!”

“Có lẽ ta chỉ là một tên điên không có cái gì cả, ta không có cái gì cả, toàn bộ đều là do ta tưởng tượng ra mà thôi.”

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng thống khổ.

Hai bàn tay trắng nõn gần như trong suốt của Bạch Linh Miểu vươn qua cầm lấy tay của Lý Hỏa Vượng:

“Lý sư huynh, không phải ngươi không có cái gì cả, ngươi còn có chúng ta mà.”

Lý Hỏa Vượng sững sờ nhìn thiếu nữ trước mặt, đột nhiên toàn bộ cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi, hang động đá vôi và bức tường trắng xóa của bệnh viện bắt đầu chuyển đổi.

Ngũ quan của Bạch Linh Miểu bắt đầu bị hòa tan, lần nữa ngưng tụ thành dáng vẻ của Dương Na, gương mặt vương đầy nước mắt của nàng lúc này tràn đầy sự lo lắng.

“Na Na!”

Lý Hỏa Vượng nhào qua, vẻ mặt vô cùng thống khổ ôm chặt lấy nàng:

“Hỏa Vượng, ngươi không thể vứt bỏ bản thân ngươi, ngươi phải sống tiếp, cho dù gặp phải chuyện gì thì cũng phải sống thật tốt, có được không?”

Trong giọng nói của Dương Na chứa đầy sự cầu khẩn.

Sau đó, khuôn mặt đó lại biến thành khuôn mặt của mẹ hắn:

“Con trai à, ngươi không thể chết được, nếu ngươi chết thì ta và ông nó làm sao mà sống tiếp được!!”

Khuôn mặt đó nhanh chóng thay đổi không ngừng, xuất hiện từng người mà Lý Hỏa Vượng quen biết.