Chương 35: Bình Tĩnh

"Nào, lên sủi cảo."

Sủi cảo nóng hổi được các đồng tử mang lên, mùi thơm xông vào trong mũi. Các đồng tử cẩn thận dùng thìa chia sủi cảo vào bát của từng người, bao gồm cả bát của những người đã chết.

"Hahaha, năm mới nên thả lỏng một chút, ăn nhiều một chút."

Nói là nói như vậy, nhưng bao gồm cả Lý Hỏa Vượng, bốn người còn lại cũng đợi hắn động đũa trước rồi mình mới bắt đầu.

Đan Dương Tử cầm đũa gắp một cái sủi cảo bỏ vào miệng mình, ánh mắt khép hờ say sưa nhai.

"Ừm. Nhân rau hẹ tóp mỡ, thơm! A? Cái gì đây? Một văn tiền? Điềm tốt điềm tốt, ha ha ha."

Lý Hỏa Vượng nhìn sủi cảo trong bát, nhìn một hồi lâu mới bắt đầu hung ác ăn từng ngụm.

Đan Dương Tử cười tủm tỉm nhìn Lý Hỏa Vượng ăn sủi cảo.

"Các ngươi thật may mắn, có sủi cảo ngon như vậy để ăn."

"Lúc ta bằng tủi các ngươi, ngay cả sủi cảo có hình dạng thế nào cũng không biết, chỉ biết nó rất ngon. Ha ha."

"Sau này, có một năm tết đến, ta ngửi thấy được mùi cơm nhà người khác, xông vào nhìn thì mới phát hiện thì ra sủi cảo có dạng như vậy. Lúc đó ta chẳng còn để ý tới khuê nữ xinh đẹp nhà đó nữa, trực tiếp cho một đao, sau đó ngồi xổm đất ăn sạch hai cần sủi cảo. Lúc đó sủi cảo nhà bọn họ cũng là nhân rau hẹ tóp mỡ."

Những đệ tử khác ngượng ngùng cười bồi, chỉ có Lý Hỏa Vượng vẫn như cũ ăn như hổ đói.

Đan Dương Tử nhìn Lý Hỏa Vượng, khóe mắt dường như có giọt nước, hắn cẩn thận bưng chén lên, đem sủi cảo của mình đổ vào trong chén của Lý Hỏa Vượng.

"Aiz, đều là hài tử số khổ, ăn chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn."

Trong tiếng nhai nuốt và tiếng chén đũa va chạm nhau, bữa cơm tất niên chỉ có năm người này cuối cùng cũng được hạ màn.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng cho rằng Đan Dương Tử muốn bắt đầu luyện đan, thì lại thấy hắn dùng tay vuốt vuốt cái đầu hói của mình, sau đó móc từ trong ống tay áo ra một chục cái bao lì xì, phát đám Trường Minh Trường Nhân, thậm chí là cả những người đã chết.

"Nào nào, năm mới, nhớ đặt dưới gối đầu. Mau đến lấy đi, lúc ta bằng tuổi các ngươi thì không có trưởng bối nào phát tiền mừng tuổi cho ta đâu."

Đan Dương Tử đặt phong bao lì xì cuối cùng bên cạnh bát của Chính Khôn. Sau đó quay đầu cười ha hả nói với Lý Hỏa Vượng:

"Ngươi cũng không cần tổn thọ, khi sư đồ chúng ta thành tiên thì chắc chắn sẽ thọ cùng trời đất!"

Lý Hỏa Vượng cũng nở nụ cười, cười rất vui vẻ.

"Sư phụ nói rất đúng."

"Đi, trở về phòng luyện đan, chúng ta mở lò luyện đan! Hài tử, con tới nhóm lửa!"

"Được, sư phụ!"



Khi hắn nhìn thấy hai viên đan dược màu đỏ kim loại sáng bóng to bằng nắm đấm, hai viên đan thịt nhúc nhích như vật còn sống, còn có hai viên đan dược màu đen mục nát có mùi vô cùng khó chịu.

Lý Hỏa Vượng hài lòng gật đầu, những thứ mà hắn nghĩ được đều thả vào hết, cho vào nhiều nguyên liệu như vậy thì nhất định có thể ăn thịt người chết, sẽ không giữ lại bất kỳ cơ hội sống nào.

Bên cạnh cắm một nén nhang, tượng trưng cho thời gian còn sót lại trong năm, dựa theo công pháp mà hắn đã bịa đặt ra thì hắn nhất định phải luyện nó vào thời điểm kia ở trong năm thì mới có thể hấp thu được linh khí mà thiên đạo giáng xuống.

Hai chân Lý Hỏa Vượng ngồi xếp bằng, đầu tiên hắn cầm viên đan dược màu đỏ to bằng nắm đấm lên trong tư thế chuẩn bị. Khi gần kề với cái chết, hắn phát hiện bản thân mình bình tĩnh hơn hắn tưởng tượng.

Đúng vậy, hắn căn bản không hề chuẩn bị bất kỳ đường lui nào.

Lý Hỏa Vượng biết rằng bản thân hắn nhất định phải ăn hết số đan dược này, nếu hắn không ăn thì chắc chắn Đan Dương Tử sẽ không bỏ chúng vào miệng.

Đừng nhìn dáng vẻ giả vờ điềm đạm, cùng nhau ăn xong cơm tất niên của những người đó mà lầm tưởng, thật ra chính những thành viên trong miệng hắn bắt hắn tới để thử thuốc.

Nhưng mà hắn lại không ngờ rằng Lý Hỏa Vượng căn bản không hề quan tâm đến mạng sống của mình.

Về việc chạy trốn, Lý Hỏa Vượng cũng chưa từng đến chuyện đó, hắn của hiện tại đã sớm coi nhẹ chuyện sinh tử, bản thân vốn không thuộc về nơi này.

Bây giờ mục đích duy nhất để bản thân sống tiếp chính là nhìn Đan Dương Tử rác rươi buồn nôn này đi vào nghĩa địa dưới sự hướng dẫn của mình.

Lúc này, Đan Dương Tử đang ngồi đối diện với hắn, trước tiên cũng cầm một viên đan dược màu đỏ lên.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, ánh lửa của nén nhang dần dần hạ thấp xuống.

Ngay khi nén nhang sắp cháy hết, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, nhét viên đan dược trong tay vào miệng, nuốt hết toàn bộ.

Mà lúc này, động tác chuẩn bị ăn viên đan dược của Đan Dương Tử lại dừng lại, hắn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào hành động của Lý Hỏa Vượng.

Lúc này vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng có chút kích động, hắn giống như không nhìn thấy hành động của Đan Dương Tử, tiếp tục nuốt hai viên đan dược còn lại xuống, nhắm mắt lại, hai tay đặt lên đầu gối bấm tay niệm chú.