Chương 34: Sư Phụ Anh Minh

Khi nhìn thấy hai thứ này ở trước mặt Đan Dương Tử không ngừng vặn vẹo, trong lòng Lý Hỏa Vượng có một suy đoán.

"Hai thứ này là tới giúp hắn tìm đan liệu?"

Ngay lúc hắn nghĩ như vậy, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Đan Dương Tử khom lưng cầm một nắm bùn trên mặt đất nhét vào miệng mình, sau đó bắt đầu nói chuyện với hai thứ kia.

Thanh âm rất quái, hoàn toàn không giống thanh âm mà con người có thể phát ra, nhưng hai thứ kia dường như lại nghe hiểu, chúng chìm chìm nổi nổi một lát rồi nhanh chóng tản đi.

Khi bọn chúng rời đi, đất trời không ngừng vặn vẹo cũng dẫn khôi phục bình thường.

"Hài tử, đừng nóng nảy, tuy rằng đồ vật trên thiên thư rất khó tìm được, nhưng lại không làm khó được sư phụ ngươi. Vi sư ở bên ngoài cũng có nhiều nhân mạch lắm."

Đan Dương Tử đắc ý nói.

"Đúng đúng, sư phụ đều là người sắp thành tiên, thế gian chỉ sợ không có chuyện gì có thể làm khó ngài! Chẳng qua sư phụ này, thứ vừa rồi là gì thế ạ?"

"Hừ hừ, hài tử, ngươi còn phải học nhiều lắm, thứ đó chính là "Du lão gia" mà thiên thư nói tới."

Nguy cơ trong quá khứ cứ luôn làm cho thần kinh của Lý Hỏa Vượng căng thẳng, nên hắn vẫn không có thời gian để suy nghĩ một vấn đề, đó chính là nơi này rốt cuộc là một thế giới như thế nào.

Đại Mỗ Mỗ, Du lão gia gì gì đó, nghe thế nào cũng không giống với những thứ tầm thường.

Nếu không phải thịt lợn và đầu dê lúc ăn cơm đều là thứ bình thường, hắn thật sự thiếu chút nữa cho rằng trên đời này không có một vật sống nào là bình thường.

"Aiz…thứ này là một bảo bối tốt, đạo gia ta lúc trước vì cướp được nó, đã phải tốn rất nhiều công phu."

Đan Dương Tử cất chuông đồng vào tay áo mình.

"Cướp?"

"Đương nhiên là cướp, không cướp thì chẳng lẽ có người đem tới cho ngươi à? Hừ! Chúng ta không có, người khác có thì sao? Cướp nó! ”

"Đây là điều mà ta học được từ một tên ăn mày lớn tuổi hơn mình khi hắn cướp cái bánh bao thiu của ta."

"Lúc còn trẻ, ta cướp vợ cướp ngựa cướp bạc, sau này ta cướp công pháp, cướp pháp khí, cướp đệ tử, thậm chí toàn bộ Thanh Phong quan đều là ta cướp được! Ngươi xem mấy tổ sư gia bằng bùn kia có dám nói gì sao? Hừ hừ."

Nói đến đây, mặt của Đan Dương Tử lộ ra một tia đắc ý.

"Hài tử, lúc người lớn nói thì ngươi phải nghe cho kỹ, đây đều là thứ ta dạy cho ngươi đấy biết không? Ta đây coi ngươi là người của mình, mới nói cho ngươi biết.”

"Nhưng sư phụ, cướp không lại thì làm sao bây giờ?"

"Cướp không lại? Cướp không lại thì ngươi không biết hợp tác để cướp à? Sao cái đầu biết chữ của ngươi là ngốc thế? Hợp tác cướp không được thì hạ dược, hạ dược không được thì đâm lén!"

"Sư phụ...Sư phụ đúng là anh minh."

"Hừ! Ta không biết chữ thì đã sao? Ta không có ngộ tính thì đã sao? Nói ta bàng môn tả đạo nói ta không có đạo tâm, đợi ta thành tiên xong thì ta muốn vén mí mắt những tên kia lên nhìn thử xem, rốt cuộc là ai mới không có ngộ tính!"

Đan Dương Tử nghiến răng nghiến lợi nói, gương mặt xấu xí ngập tràn lệ khí.

Lý Hỏa Vượng không biết những người đó là ai, nhưng có thể khẳng định ân oán của hai bên khẳng định rất sâu.

Đoạn thời gian sau đó, Lý Hỏa Vượng cơ hồ đều cùng Đan Dương Tử ăn ở cùng một chỗ, toàn tâm toàn ý chơi đùa biện pháp thành tiên trên Thiên thư.

Nương theo khoảng thời gian này, Lý Hỏa Vượng cũng âm thầm không ngừng hoàn thiện, khiến cho biện pháp thành tiên có vẻ càng thêm đáng tin

Những gì Lý Hỏa Vượng nói ra rất nhanh đã được đưa tới.

Nhìn cái vật lớn màu xám trắng phủ đầy lông mềm màu đen cùng với một khối mụn màu đen vô hình loáng thoáng lóe ánh sáng trước mặt.

Lý Hỏa Vượng ngoại trừ thán phục mấy thứ này quả thật rất ghê tởm, thì chính là kinh ngạc thực lực của Đan Dương Tử, không ngờ hắn lại tìm được hết thật.

"Sư phụ, chúng ta mở lò sao?"

Lý Hỏa Vượng hỏi.

"Không vội, còn một khoảng thời gian nữa mới tới tết. Đi, chúng ta đi ăn cơm tất niên trước."

Lời nói của Đan Dương Tử khiến Lý Hỏa Vượng có chút bất ngờ. Sao lại đi ăn cơm tất niên? Hai việc này có quan hệ gì với nhau sao?

Nói là nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy Đan Dương Tử đều đứng dậy rời khỏi phòng luyện đan, Lý Hỏa Vượng cũng vội vàng đi theo.

Lúc cả hai đi tới hang động dùng cơm thì những đệ tử khác đều đã tới, nói là đệ tử khác, kỳ thật cũng chỉ có Trường Nhân Trường Minh và ba người Huyền Nguyên.

Vừa nhìn thấy trên bàn tròn lớn có chút trống rỗng, mặt của Đan Dương Tử trong nháy mắt âm trầm xuống.

"Sao không bày bát đũa cho đệ tử đã qua đời? Bày lên hết! Đón chúng về ăn Tết.”

Không lâu sau, khi tất cả đệ tử đã chết đều có bát đũa, cái bàn hình tròn cũng trở nên chật chội hơn.

Đan Dương Tử lộ ra nụ cười hài lòng, hắn gật gật đầu, ngồi xuống vị trí chính giữa, còn Lý Hỏa Vượng thì ngồi bên phải của hắn, bên còn lại thì trống rỗng, vì đó ngày xưa là vị trí của Chính Khôn.