Chương 14: Khoẻ lại

“Người nào tuổi gà thì tránh đi, những người còn lại mỗi người một nén nhang.” Phó Yểu không nhanh không chậm nói.

“Nhang ư?” Đại Lang sửng sốt, hình như bọn họ không có nhang thì phải?

Cuối cùng Phương Nhị chủ động nói: “Để ta xuống núi lấy.”

Đợt Tết Thanh minh vừa rồi nhà hắn còn dư lại một ít nhang nến, với lại qua một thời gian nên hắn cũng quên mất, đến bây giờ còn chưa thắp nén nhang nào.

Hắn vội vàng đi rồi nhanh chóng trở lại. Cuối cùng mỗi người được phát cho một nén nhang, đốt lên, cúi đầu trước tượng Tam Thanh, sau đó cắm vào giữa đỉnh đồng.

Không biết vì sao, sau khi cây nhang được cắm vào trong đỉnh thì cháy nhanh vô cùng, bình thường thì một cây nhang phải một khắc mới cháy xong, thế mà mới một lát đã không còn. Những người xung quanh thấy thế, trong lòng đều cảm thấy lạ.

Sau khi nhang cháy hết, Tam Nương lấy chén rượu, lại đem một ít tro hương bỏ vào chén, sau đó ở trước mặt mọi người đổ vào miệng Hà thợ mộc.

Một chén rượu vừa đổ xuống, sắc mặt Hà thợ mộc dần dần trở nên hồng hào. Chỉ một lát sau hắn đã có thể tự mình ngồi dậy từ trên ván gỗ.

“Trời ơi, khỏe lại thật rồi kìa?” Cảnh tượng kì lạ này khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Đại Lang cực kì vui mừng, vội tiến lên muốn xem xét cha mình đã hồi phục bình thường hay chưa? Có điều còn chưa tới gần, Hà thợ mộc đã bị những người khác vây quanh.

Trong thoáng chốc, lòng của Đại Lang trào ra một cảm giác trống rỗng.

Tuy rằng hiện tại hắn đang đứng chung một chỗ với cha mẹ, nhưng sống và chết là một bức tường ngăn cách giữa bọn họ, cũng khiến cho hắn ta không thể đoàn tụ với gia đình.

“Các ngươi trở về đi, mai lại tới.” Tam Nương trực tiếp hạ lệnh đuổi người.

“Vâng vâng.” Hà đại nương vội chắp tay thi lễ. Những người khác cũng học nàng, rối rít chắp tay rồi rời đi.

Sau khi đám người đi rồi, đạo quan lại rơi vào một mảnh yên tĩnh. Đại Lang gục xuống, vẻ mặt cô đơn ngồi ở bậc thềm đá xanh cũ kĩ, dáng vẻ thơ thẩn thoáng nét u buồn.

Tam Nương vào phòng cất tiếng hỏi: “Có phải, ngài đã sớm biết, Hà thợ mộc, mắc bệnh?”

“Ừm.” Phó Yểu ngắm giọt nước mắt trong tay, tùy tiện đáp lại một tiếng.

“Cho nên, ngay từ đầu, ngài đã muốn, giúp Đại Lang?”

Phó Yểu dừng lại động tác ở trên tay, cười châm chọc nói: “Ngươi xem, ngươi lại đang phỏng đoán ý của người khác. Ta biết Hà thợ mộc có bệnh, bởi vì ta có bản lĩnh này, ta cùng Đại Lang làm giao dịch vì chúng ta đều có thứ đôi bên cần, đây là giao dịch công bằng.

Mà ngươi, lúc đầu bởi vì sợ hãi ta, cho nên nghĩ rằng ta mang ác ý, sau đó thấy ta cứu Hà thợ mộc, lại cho rằng ta có ý tốt. Phó Tam ơi là Phó Tam, lòng người là thứ để ngươi dễ dàng nhìn thấu như vậy sao?”

Bên ngoài bình phong, Tam Nương hốt hoảng đứng tại chỗ, ý định lên tiếng phản bác, lại phát hiện không biết mình nên nói gì mới đúng.

“Đã làm việc dưới trướng của ta thì phải làm tròn trách nhiệm. Tâm tư của ngươi ta sẽ mặc kệ không quản, nhưng nếu ngươi gây trở ngại cho ta, ta cũng không ngại đổi thị tỳ khác đâu.” Phó Yểu cảnh cáo xong, gọi Đại Lang đứng ngoài cửa tiến vào, lại ném cho hắn cái bình rượu: “Ngày mai đưa thứ này cho cha ngươi, để ông ấy uống trong vòng ba ngày, uống xong thì đến tìm đại phu để lấy thuốc.”

“Cảm ơn quan chủ!” Cảm tạ xong, Đại Lang lại nghĩ tới cái gì đó, ngập ngừng hỏi: “Chuyện đó…không cần tro hương sao?”

Hắn nhớ rõ lúc ấy còn phải thả một nắm tro hương vào, còn bảo cái gì mà người tuổi gà tránh ra chỗ khác.

“Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?” Phó Yểu không vội trả lời mà hỏi ngược lại Đại Lang.

“À……” Lúc này Đại Lang cũng không nhiều lời nữa, lập tức thu bình rượu cất vào túi áo.

Tuy rằng hắn vẫn không hiểu vì sao phải thả tro hương, nhưng hình như quan chủ không thích giải đáp vấn đề này, vì vậy không hỏi còn hơn, tránh làm ngài ấy phật lòng.

Đại Lang thu đồ xong, Phó Yểu lại quay sang nói với Tam Nương: “Bảo Phương Nhị sau này không cần đưa thức ăn lên núi nữa, nhờ thê tử của hắn may cho ta một bộ y phục.” Phó Yểu nói xong liền biến mất ngay tại chỗ.

Lúc sau, Đại Lang xác định quan chủ thật sự đi rồi , nghĩ muốn đến an ủi Tam Nương, lại không biết nói cái gì mới tốt, cuối cùng đành lên tiếng trấn an: “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ cũng đừng khổ sở.”

Tam Nương không để ý đến hắn, liền đi xuyên tường rồi biến mất.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Trương Lục Nương dậy thật sớm đi chợ mua một tấm vải quý, trên đường trở về, thuận tiện ghé qua nhà tú nương chuyên may quần áo ở thôn bên cạnh, dò hỏi xem mũ có rèm phải làm như thế nào.

“Gì? Mũ có rèm á?” Tú nương nghe xong cảm thấy có chút bất ngờ: “Muội muốn làm cái này sao?”

Thứ này chỉ có tiểu thư nhà giàu mới mang, bởi vì người dân bình thường không dư tiền để mua vải rồi may linh tinh, chưa kể đội lên cũng sẽ bị người ta cười đến rụng răng.