Chương 13: Bệnh nặng

Đại Lang không dám nhận cha mẹ, ngày thường hắn đều gọi hai vợ chồng Hà thợ mộc là “Hà sư phụ” và “Hà đại nương”.

Hà đại nương vừa thấy Đại Lang hỏi han, chưa nói gì nước mắt đã rơi đầy mặt. Nàng còn xúc động muốn quỳ lạy Đại Lang, nhưng nửa chừng lại bị hắn kéo lại: “Xảy ra chuyện gì rồi sao? Người mau nói đi, có khi ta sẽ giúp đỡ được.”

“Chồng tôi..ông ấy bị bệnh nặng rồi. Đại phu nói bệnh này không thể trị được.” Hà đại nương nói với giọng ngắt quãng vì khóc: “Ta muốn… cầu xin quan chủ cứu ông ấy, các người có thể dẫn ta đến gặp Phó quan chủ hay không?” Tình hình hiện tại, giữa con trai và chồng bà chỉ có thể cứu một người. Bà đã suy nghĩ suốt cả một đêm, cuối cùng quyết định cứu Hà thợ mộc.

“Cái gì!” Đại Lang vừa nghe tin hai chân liền mềm nhũn, xém chút nữa ngã xuống mặt đất.

Tam Nương đuổi tới phía sau, vừa lúc nghe được chuyện liền không khỏi sửng sốt, lập tức ngừng bước chân.

“Ta cầu xin các ngươi, có thể dẫn ta đi gặp quan chủ hay không?” Hà đại nương còn đang khản cổ cầu xin, nàng đem toàn bộ hy vọng ký thác vào cọng rơm cứu mạng này.

Cuối cùng, Tam Nương là người lấy lại tinh thần đầu tiên, nàng lên tiếng đáp: “Quan chủ, có thể, cứu được..” Tam Nương nói xong một câu, sau đó rất nhanh bổ sung thêm câu nữa: “Ngươi, đi về trước, ngày mai, quay lại. Quan chủ, có thể cứu.”

“Thật không?” Hà đại nương lập tức ngừng khóc.

“Thật.”

“Vậy ta chờ ở đây hay là phải nâng người tới?” Hà đại nương vội hỏi.

Lúc này Đại Lang cũng hiểu được tình huống trước mắt, hắn khống chế lại cảm xúc, lên tiếng trấn an: “Không cần, bây giờ quan chủ cũng không ở đây. Buổi tối khi Phó quan chủ trở về, cháu sẽ nói lại với ngài ấy. Nhất định ngài ấy có thể cứu…… Hà sư phụ, đại nương cứ yên tâm.”

“Ôi, có thật không?” Hà đại nương vẫn cảm thấy chưa an tâm cho lắm.

“Đương nhiên là thật.” Đại Lang ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Bản lĩnh của quan chủ chúng ta rất lớn, cái gì cũng có thể làm. Một cái mạng mà thôi, ngài ấy chắc chắn sẽ cứu được. Đại nương mau trở về chăm sóc Hà sư phụ đi.”

Hà đại nương bỗng không biết bây giờ mình nên làm gì, sau một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Vậy được, ta đi về trước. Ngày mai quay lại?”

“Được, đi về trước đi.”

Đại Lang thật vất vả mới thuyết phục được mẹ mình rời đi, xong xuôi liền xoay người vào trong đạo quan, vừa khóc vừa kêu lớn: “Quan chủ ngài có ở đây không? Đệ đồng ý cho ngài cái lưỡi của mình, ngài cứu cha đệ có được không?”

Tam Nương đứng ở ngoài cửa nhìn Đại Lang liều mạng dập đầu, đột nhiên quên cả nói chuyện.

“Quan chủ?” Cho dù Đại Lang gọi như thế nào, Phó Yểu vẫn không hề xuất hiện.

Đến khi chính Đại Lang cũng cảm thấy tuyệt vọng, quỳ rạp trên mặt đất khóc thút thít, dù không có nước mắt rơi xuống.

Lúc này, không biết là ai thấp giọng than một câu: “Cha chết con sinh, có lẽ đời này ngươi sẽ không có cơ hội gặp lại cha mình nữa.”

Lời này giống như mũi kiếm nhọn đâm vào trái tim Đại Lang, đau đến nỗi chút nữa thì ngưng cả hô hấp, cũng trong khoảnh khắc này, khóe mắt của hắn bỗng nhiên có một giọt nước trong suốt chảy ra. Khi nước mắt dừng ở giữa không trung, một đôi tay lặng yên xuất hiện, nhanh chóng tiếp được nó.

“Đúng là rất xinh đẹp.” Phó Yểu giơ giọt nước mắt trong lòng bàn tay lên, dưới ánh trăng, nước mắt như một viên đá quý, chiết xạ ra ra thứ ánh sáng đoạt hồn phách, nhìn qua cực kì mỹ lệ: “Nhóc con, lúc này ngươi mới coi như có chút giá trị.”

Đại Lang không ngờ tới nàng sẽ đột nhiên xuất hiện, hắn ngẩn người, sau đó vội khẩn cầu nói: “Quan chủ, cầu xin ngài hãy cứu lấy cha của đệ, đệ đồng ý cho ngài lưỡi của mình.”

“Được, vì giọt nước mắt của quỷ này mà ta sẽ không tăng giá.” Phó Yểu tiếp tục nói: “Về phần bệnh của cha ngươi, đại phu nói với mẹ ngươi rằng bệnh của hắn không chữa được, chẳng qua là vì hắn cần một loại dược liệu vô cùng đắt đỏ để duy trì. Chỉ cần có tiền, hắn có thể giống người thường, tung tăng nhảy nhót. Tóm lại, vấn đề ở đây là tiền.”

“Nhưng mà, tình huống hiện tại của cha đệ không tốt.”

“Ngày mai đưa người lên núi là được.”

Chạng vạng ngày hôm sau, Hà đại nương nhờ người nâng chồng mình lên núi. Lúc này nàng phát hiện trong đạo quan nhiều thêm một thứ, chỉ thấy giữa sân có một cái lư hương lớn.

Lư hương này đã có phần cũ kỹ, bên ngoài rỉ sét loang lổ. Bên trong lại có một lớp cát trắng, ngoài ra không có gì cả.

Vòng qua chỗ để lư hương là cửa lớn của nhà chính, Tam Nương và Đại Lang đều chờ ở nơi đó.

“Có bao nhiêu người tới?” Giọng nói của Phó Yểu truyền đến từ phía sau của tượng Tam Thanh, những thôn dân đứng gần một chút đều nghe được.

Đại Lang đáp với giọng cung kính: “Báo cáo quan chủ, tổng cộng có hai mươi bảy người ạ.”