Chương 12: Từ chối

“Nhưng đệ không có tiền.” Đại Lang nói với giọng vô cùng đáng thương.

Ngón tay Phó Yểu nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi của thiếu niên: “Ta không cần tiền, ta chỉ muốn cái lưỡi của ngươi.”

“Hả?” Đại Lang sợ tới mức lập tức rụt người về đằng sau, vội vàng bưng kín miệng, đôi mắt mở lớn, giống như người trước mặt mình là quái vật ăn thịt người.

“Nhìn ngươi sợ đến như vậy kìa.” Phó Yểu khẽ cười một tiếng, nhưng giọng nói kia khàn đến mức khiến người ta không cảm giác được bất cứ sự vui vẻ nào: “Yên tâm đi, nếu như giao dịch thành công, khi ngươi đầu thai sẽ chỉ biến thành một người câm. Những chuyện khác không có vấn đề gì. Thế nào, có hứng thú không?”

Đại Lang lắc đầu lia lịa: “Không hứng thú, không hứng thú.”

“Ờ.” Nghe được đáp án cự tuyệt, Phó Yểu thu lại khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hờ hững đi về phía sau bình phong: “Vậy chờ ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, lúc đó cứ đến tìm ta.”

Đại Lang cùng Tam Nương ở bên ngoài nhìn nhau, khoé miệng của Tam Nương khẽ nhếch lên một độ cong, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Nhưng Đại Lang hiểu, nàng đang khen ngợi mình vì đã từ chối lời đề nghị kia.

Đêm khuya tĩnh lặng, Đại Lang lại đưa vợ chồng Hà thợ mộc xuống núi như ngày thường, lần này Tam Nương không đi theo.

Bởi vì nàng biết, chắc chắn quan chủ có lời muốn nói với nàng.

“Đứng ở cửa làm gì, tiến vào trong đi, ta có chút chuyện cần nói với ngươi.” Quả nhiên, Phó Yểu ở bên trong mở miệng.

“Vâng.” Tam Nương nghe lời đi vào.

“Phó Tam, có phải ngươi cảm thấy làm tỳ nữ cho ta rất oan ức đúng không?” Phó Yểu nói với giọng hời hợt.

“Không.” Tam Nương đáp.

“Nhưng mà ta có thể cảm giác, thân là nữ nhi của nhà họ Phó, cho dù ngươi đã chết, vinh quang của Phó gia vẫn tồn tại ở trong lòng ngươi, khiến ngươi tuy rằng làm việc thấp kém, nhưng trong lòng lại chướng mắt chủ nhân như ta. Chuyện này khiến ta rất phiền lòng.” Phó Yểu thản nhiên nói.

Tam Nương đáp lại không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Ngài nghĩ nhiều rồi. Tam Nương, thật sự, không có.”

“Đó là vì ngươi tự nghĩ không phải mà thôi. Người của Phó gia là bảo thủ nhất.” Phó Yểu dường như nhớ tới chuyện gì, chợt nở nụ cười lạnh: “Ngươi kế thừa rất tốt điểm này.”

Tam Nương im lặng một lúc, lát sau mới cất giọng hỏi: “Ngài tức giận, là bởi vì, Đại Lang, từ chối ngài? Nhưng hắn còn nhỏ. Hắn nên có, bắt đầu mới.”

“Vậy ngươi đúng là một người lương thiện.”

Phó Yểu cười khẩy: “Một chút đầu óc cũng không có, chẳng trách bị vị hôn phu và tình địch mưu sát, chỉ có thể oán giận ngút trời mà cầu xin người khác báo thù cho mình.”

Trong lòng Tam Nương đau xót vì chuyện cũ bất chợt bị khơi lại, không nhịn được mà run lên: “Ngài nhất định phải, khắc nghiệt, như thế sao?”

“Ta chỉ nhắc nhở ngươi, hiện tại ngươi chỉ là một du hồn, không cẩn thận là có thể tan biến, mà không phải Tam tiểu thư của nhà họ Phó. Bổn phận của ngươi là phải hầu hạ ta cho tốt, thu lại cái sự tự đại không cần thiết đó đi. Lúc trước ta đáp ứng thay ngươi báo thù, nhưng cũng chưa nói nhất định phải để ngươi tận mắt nhìn thấy thù của mình được báo, hi vọng ngươi nhớ kĩ điều này.”

Tam Nương giật mình, hiểu rõ ý nghĩa câu cuối cùng của Phó Yểu.

Nàng ép bản thân gục đầu xuống, cung kính đáp: “Vâng.”

Khi Đại Lang trở về, cảm thấy bầu không khí trong đạo quan có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.

Hắn bắt chuyện với Tam Nương, nàng vẫn đáp lại giống như bình thường, chỉ là nàng vốn có tật nói lắp, nên Đại Lang hỏi gì thì đáp nấy, còn lại không hé răng nói thêm nửa lời. Về phần Phó Yểu thì đã sớm biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Mấy ngày tiếp theo, trong đạo quan cũng chỉ có hai người bọn họ, quan chủ trước sau không thấy lộ diện. Đối với chuyện này, Đại Lang cảm thấy an tâm hơn nhiều, hắn còn lén tâm sự với Tam Nương: “Đệ sợ quan chủ sẽ trộm cắt đầu lưỡi của đệ lắm.”

Lần này Tam Nương lại im lặng không đáp lời.

Đối với loại chuyện này, nàng cũng không dám chắc, cho nên tốt nhất là miễn bình luận.

Tới buổi tối, Đại Lang tiếp tục ngồi chờ ở trước cửa đạo quan, trông mong nhìn xuống chân núi.

Cha mẹ hắn đã không xuất hiện ba ngày rồi.

“Chắc là bọn họ bận chuyện gì cho nên mới chậm trễ.” Hắn tự an ủi mình như vậy.

Nhưng ngày thứ tư, sang tới thứ năm, Đại Lang vẫn không đợi được người mà mình muốn gặp. Mãi cho đến ngày thứ tám, hắn mới nhìn thấy mẹ hắn một mình cõng đồ đạc lên núi.

Đáng lẽ những chuyện này phải do người đàn ông phụ trách, phụ nữ chỉ cần giúp đỡ là được. Nhìn tình hình này, cộng thêm việc chỉ có một người lên núi, nhất định là cha mẹ hắn đã xảy ra chuyện.

Tam Nương cũng nhìn thấy, lo sợ Đại Lang sẽ xúc động nên kiềm chế hắn. Mãi đến tận khi trời tối mới thả hắn ra.

Vừa hiện thân, Đại Lang đã gấp không chờ nổi mà vội vàng hỏi mẹ mình: “Hà sư phụ đâu rồi?”