Đảo Môi Tiểu Bảo Bối Nhi

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một tiểu Bảo Bối số mệnh đen đuổi lại đêm lại vận mệnh tốt cho người khác Làm thế nào để tìm người hợp với số mệnh của mình? Người ở phương bắc kia là phúc tinh, là bùa hộ thân hay là nhân duyên ý trờ …
Xem Thêm

Chương 15
Bảo Bối nhi cảm thấy trên đường đi Long Nghị Vân vẫn rất kì kỳ quái quái, tỷ như khi hắn tắm thì luôn kiếm cớ

trốn ra ngoài, lúc ngủ cũng muốn hắn mặc quần

áo

thật dầy

, cũng thường thường ôm hắn hôn đến khi hắn hết hơi,

sau đó lại bức ra một bộ dáng rất thống khổ, kỳ quái, thật là kỳ quái! Bất quá, Long Nghị Vân vẫn giống như trước, đối với

thức ăn của hắn, dùng thứ gì hay chạy đi, dừng chân đều thập phần cẩn thận, những chuyện này An nhi ở Thạch gia cũng đã nhìn quen, thói quen hình thành tự nhiên nên cũng không quá để ở trong lòng, chính là cứ thản nhiên mà nhận sự sủng ái của Long Nghị Vân.

“Vân ca, ngươi xem gian tửu lâu kia bề ngoài rất đẹp a!” An nhi xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài náo nhiệt. Từ lần kia An nhi kêu Long Nghị Vân là Vương gia, Long Nghị Vân liền lệnh cho An nhi về sau không cho phép tiếp tục gọi hắn là Vương gia nữa, hai người sau khi đạt tới hiệp thương, cũng không ngại buồn nôn bắt An nhi gọi hắn là Vân ca.

Long Nghị Vân vừa thăm dò nhìn, là một nhà sinh ý thực hưng thịnh “Giang Nam xuân” Tửu lâu,“ nếu ngươi thích vậy chúng ta ở chỗ này ăn cơm trưa cũng tốt.” Dọc theo đường đi An nhi cũng không thích ăn gì nhiều lắm, khó có được nhóc thấy hứng thú, tòa lâu này thoạt nhìn cũng không tồi, trước hết ở trong này ăn một bữa

ngon cũng tốt.

“Được!” Bảo Bối nhi lập tức cười híp mắt, Long Nghị Vân chính là tốt ở điểm này, đối với lời hắn nói cho tới bây giờ cũng không kì kèo dây dưa. Bảo Bối nhi hoan hô đứng dậy lại đột ngột ngã xuống, may mắn Long Nghị Vân ngay tại phía sau một phen ôm chặt:“Như thế nào rồi?”

“Chân…… ngồi lâu nên tê rần.” Hai chân nhất thời không nghe sai bảo, An nhi đỏ mặt tựa vào lòng Long Nghị Vân. Mặc cho Long Nghị Vân ôm lấy hắn xuống xe đi vào trong tửu lâu.

Hai người kia vừa đi vào “Giang Nam xuân”, mọi người chỉ thấy một người thanh niên khí phách phi dương,

uy phong lẫm lẫm lại ôn nhu săn sóc ôm một thiếu niên phấn điêu ngọc mài, thiếu niên kia ánh mắt đen lúng liếng đổi tới đổi lui, bộ dáng nhu thuận đáng yêu làm cho người thấy nhịn không được sinh lòng trìu mến, cả

đại sảnh đưa ánh mắt chuyển hướng bọn hắn, chỉ là hai kẻ trong tiêu điểm lại bất giác hồn nhiên như không, hai người kia ở chung lâu ngày làm An nhi tập mãi thành thói quen,còn Long Nghị Vân vốn coi thường lễ giáo cho nên đều không quan tâm đến

cái nhìn cả tửu lâu bắn về phía bọn hắn, cứ thế khanh khanh ta ta. Hai người bọn họ làm ra bộ dáng thiên kinh địa nghĩa

(lẽ thường)

thập phần tự nhiên, cho nên người xem ngược lại có chút cảm thấy ngạc nhiên.

Long Nghị Vân thuận mắt đảo qua, nơi này đã gần địa giới Thái Sơn,thoạt nhìn có rất nhiều người giang hồ thô hán

(người thô thiển), phỏng chừng cũng đều là nhận lời mời tiến đến tham gia võ lâm đại hội, sợ An nhi cảm thấy được lầu một rất ồn ào nên

dặn tiểu nhị dẫn đường đi lên một phòng trang nhã ở lầu hai

, An nhi đột ngột nói:“Người ở đây rất náo nhiệt, ta muốn ở trong này ăn. Được không?” Hắn cảm thấy

nơi này thực mới mẻ a, có rất nhiều người ăn mặc kỳ quái. Vì cái gì mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm cũng phải đi vào một phòng trang nhã, nói vậy cùng ăn ở nhà không phải giống nhau sao?

“Hảo, tiểu thiếu gia đã nói vậy, các ngươi cũng chuẩn bị đi!” Long Nghị Vân gật đầu, vốn là người bản tính tự nhiên trước giờ có thủ hạ chuẩn bị thoả đáng, nên khi xuất môn ra bên ngoài Long Nghị Vân cũng không để ý đến người khác, vì thế chẳng phân biệt được chính hay phụ vây quanh mấy cái bàn, vui vẻ chờ đồ ăn lên.

Bọn thủ hạ Vương phủ này dọc theo đường đi cũng cùng An nhi trò chuyện ít nhiều nên

đều thập phần thích nhóc, phải biết rằng dọc theo đường đi không chỉ được ăn ngon mà còn ngủ ngon đều không phải là nhờ phúc của vị An nhi tiểu thiếu gia này sao?! Trước kia mỗi lần cùng Vương gia đi ra ngoài làm việc đều là chạy ngày đêm, xan phong lộ túc

(ăn gió nằm sương =]])

, nào có lần nào giống lần này tiện một đường du sơn ngoạn thủy, không chỉ thế mỗi ngày còn được xem kịch hay đầy buồn nôn của thiết diện Vương gia.

Quả nhiên, vừa ngồi xuống dưới, Long Nghị Vân liền tiếp nhận khăn mặt của tiểu nhị đem lên, trước cấp An nhi lau lau khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn, sau chà xát đôi tay nhỏ bé non nớt, vừa chờ đồ ăn lên thêm vừa lấy đũa gắp thức ăn lên đĩa lập tức đem lại trước mặt An nhi, hoàn toàn không để ý đến đám thủ hạ đang ngồi đầy bàn vừa ăn vừa ở bên cạnh cười trộm.

Mọi người hoà thuận vui vẻ ăn xong cơm trưa, mỗi chén rượu đầy lại có cơm ăn no nên tâm tình vui mừng. Nơi có rượu chắc chắn long xà hỗn tạp, trên giang hồ thị phi lại nhiều, chợt nghe thấy bên kia nổi lên nhao nhao ồn ào, đám người vương phủ

sau khi ăn cơm no không có chuyện gì làm vì thế cùng đại đa số người trong đại sảnh một bên uống nước trà, một bên xem náo nhiệt.

Vóc dáng Bảo Bối nhi quá thấp nên nhìn không tới, cứ ở nơi này thò đầu ra nhìn, Long Nghị Vân vội ôm nhóc ngồi ở trong lòng mình, ở bên tai An nhi vốn không hiểu chuyện giang hồ vì nhóc giải thích.

Như vậy An nhi không chỉ được ngồi trên cao mà còn nhìn rất xa, lập tức chứng kiến trong đám người nóng nháo bên kia có người mà mình có thể nhận thức được! Là người bạn cố tri tha hương lần trước tao ngộ, An nhi vui vẻ từ trên người Long Nghị Vân giãy giụa trượt xuống

, chạy tới bên kia lôi kéo quần áo người đang rất chuyên tâm xem náo nhiệt:“Uy! Chào a!”

“Ách?!” Đối phương giật mình quay đầu, ánh mắt màu lam tròn tròn tựa bảo thạch kinh ngạc trừng lớn.“Là ngươi?!”

An nhi vui vẻ hướng hắn cười một cái:“Ân, chính là ta a! Ngươi như thế nào ở trong này a?”

“A, chuyện lần trước còn chưa cám ơn ngươi! Không biết ân nhân như thế nào xưng hô?” Lam nhãn thiếu niên nhìn thấy ân nhân cũng rất vui vẻ.

“Ta gọi là Thạch Bình An, bất quá ngươi cứ gọi ta nhủ danh Bảo Bối nhi là được rồi. Ngươi thì sao? Ngươi tên gì?”

“Ta gọi là Cung Thiên Lãng, ta không có nhủ danh, bất quá ngươi có thể gọi ta tiểu Cung.” Hai người ngay giữa một đám đang la hét ầm ĩ vẫn cao hứng tán gẫu đến phấn chấn

làm cho Long Nghị Vân từ phía sau theo tới nhìn thấy bất đắc dĩ lắc đầu.

Mắt thấy bên cạnh sắp phải đánh nhau, hai người còn hồn nhiên bất giác

như thế, Long Nghị Vân vội chen vào:“Bảo Bối nhi, các ngươi muốn nói chuyện phiếm cũng phải tìm một nơi thanh tĩnh a, vị công tử này ngươi nói đúng không?” Nói xong đã ôm lấy Bảo Bối nhi, sợ nhóc lọt vào tai bay vạ gió, bị thương bởi bọn kéo bè kéo lũ sắp đánh nhau. Lại nhìn thấy ánh mắt của Cung Thiên Lãng, Long Nghị Vân nao nao, lập tức nghĩ đến người có ánh mắt màu lam mà Bảo Bối nhi duy nhất nhắc tới.

Cung Thiên Lãng thế nhưng không biết người đang ôm lấy ân nhân đáng yêu của mình chính là ác nhân ngày đó đuổi bắt hắn, cũng dâng tặng một nụ cười cho Long Nghị Vân,“Được! Đa tạ vị công tử này nhắc nhở.”

Long Nghị Vân trong lòng hiểu rõ, thiếu niên lam nhãn này thoạt nhìn không giống người trong nước, lại từng trong đêm khuya ở giữa kinh thành chạy loạn, bị lầm là tù trốn trại sau cùng cũng có thể đào thoát dưới sự truy lùng đông đảo của danh bộ, tất nhiên hắn cũng có chỗ hơn người, thân phận chỉ sợ cũng không đơn thuần. Bất quá, nhìn thấy hai tiểu đầu tử tán gẫu thập phần vui vẻ kia, Long Nghị Vân suy nghĩ, nếu thật là bằng hữu của Bảo Bối nhi, vậy mình cũng không nên nghĩ nhiều.

Chốc lát sau Bảo Bối nhi mới biết được Cung Thiên Lãng sở dĩ xuất hiện ở nơi này là bởi vì sư phụ và sư phó

dẫn hắn tới tham gia võ lâm đại hội đã lạc nhau, vì thế được Bảo Bối nhi nhiệt tình mời mọc, Cung Thiên Lãng đã cùng An nhi ngồi chung một chiếc xe hướng chỗ võ lâm đại hội xuất phát. Bảo Bối nhi nghe Cung Thiên Lãng miêu tả phong cảnh phía Bắc Trường Thành thập phần phấn khích, lại mê mẫn nghe Cung Thiên Lãng giảng giải quy củ hành tẩu giang hồ cùng chuyện xưa, hoàn toàn coi thường Long Nghị Vân đang ở một bên ánh mắt ai oán.

Không thể nhịn được nữa, Long Nghị Vân đem Bảo Bối nhi đang nghe chuyện xưa sắp áp vào người Cung Thiên Lãng ôm vào trong lòng mình,“Bảo Bối nhi, tiểu Cung giảng vô cùng mệt rồi! Ngươi cũng nên cho hắn nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước.” Ở bên cạnh nghe Cung Thiên Lãng nói sư phụ sư phó dạy cho hắn cái gọi là giang hồ kinh nghiệm bất quá là phương thức phòng ngừa Cung Thiên Lãng mù đường bị lạc mà thôi, Bảo Bối nhi hà tất phải nghe chuyên chú như vậy.

“A! Đúng vậy! Tiểu Cung, đến, uống chút trà nhuận nhuận hầu

(thanh họng).” Bảo Bối nhi tiếp nhận chén trà Long Nghị Vân đưa tới miệng mình trực tiếp đưa đến tay Cung Thiên Lãng, tiểu Cung giảng chuyện giang hồ thực sự thú vị, cùng cuộc sống của mình hoàn toàn bất đồng a.

Long Nghị Vân đột nhiên phát hiện chính mình đã làm ra một quyết định sai lầm, hắn đúng là nên đợi đến tối đem tên Cung Thiên Lãng này xử lý, hiện tại thật sự là hối hận không kịp a!

Bảo Bối nhi cũng không nghĩ đến tân bằng hữu bởi vì hành động của hắn mà sinh mệnh đã bị uy hϊếp rất lớn, cũng không còn bận tâm oán phu phía sau, chuyện xưa hắn vẫn còn chưa nghe đủ:“Tiểu Cung, còn có chuyện gì thú vị, nói tiếp một chút thôi!” Bảo Bối nhi cảm thấy được Cung Thiên Lãng thật là lợi hại a!

Cung Thiên Lãng lần đầu tiên phát hiện có người dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình như vậy, lòng tự trọng được nâng lên thỏa mãn, uống trà nghĩ nghĩ, tùy tay từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội nhu ôn,“À, đây là vật kỷ niệm ta lần đầu tiên lưu lạc giang hồ, ngươi xem!”

Vật kỷ niệm lưu lạc giang hồ a! Bảo Bối nhi tò mò tiếp nhận xem chăm chú, ân, xúc cảm

ấm áp, ánh sáng màu thanh thiển

(xanh nhạt), chạm trổ tinh tế, phỏng chừng giá trị là…… Khoan, không phải là thắc mắc thứ này

không nên dễ dàng cho

người ta

xem xét mà

chính là, chính là, thứ này như thế nào nhìn

quen mắt như vậy?! Bảo Bối nhi tràn ngập nghi hoặc nhìn lại một lần, quả nhiên, nghiêng qua xem kỹ, mặt trái hoa văn kia hình thành một

chữ “Kinh”

thập phần rõ ràng. Đúng vậy a! Rõ ràng chính là ngọc bội mang bên mình của

cái tên Nhị ca

hồ nháo kia.

“Tiểu Cung, ngọc bội này ngươi

như thế nào

có được?” trong lòng

Bảo Bối nhi đã tràn ngập tò mò.

“Chính là buổi tối ngày đó a! Ngày ngươi đã cứu ta đó! Ta cũng cứu được một người a! Hắn

đã đem ngọc bội này cho ta, nói là về sau có thể làm bằng chứng.” Tuy rằng hiện tại hắn cũng không hiểu được vì cái gì cứu người còn phải có bằng chứng, bất quá Cung Thiên Lãng vẫn phóng khoáng

hướng Bảo Bối nhi giới thiệu

lại sự tích vĩ đại của mình.

Nguyên lai buổi tối

hôm đó tên mù đường Cung Thiên Lãng lại cùng sư phó

rời nhau, vừa lạc đường lại bị chính bọn Long Nghị Vân đang đuổi bắt phạm nhân

rượt theo, không cẩn thận còn bị thương,

được Bảo Bối nhi cứu sau đó chạy đến phòng

Thạch Kinh Thiên …… Giải

độc cho

y, cho nên Thạch Kinh Thiên mới

cho hắn cái ngọc bội này……

“Ngày đó giải độc

ta thực hảo vất vả mà! Ta cho ngươi biết, nơi Thạch Kinh Thiên trúng độc

thật là sưng rất lớn, ta chỉ dùng

miệng giúp hắn đem độc hấp ra, vừa mệt mà miệng

ta

lại còn

đau rát

, chính là ta không cẩn thận nuốt

hết chất

độc

hắn chảy ra, cho nên

nơi đó của ta cũng sưng lên, hắn nói chỉ có thể dùng phương pháp

khác giải độc, bất quá, sau khi giải độc

cả người ta

đau quá a! Hơn nữa Thạch Kinh Thiên còn nói a! Ta bị độc từ trên người hắn nên

không thể cho người khác giải loại độc chất này, nếu không

sẽ

hại chết người khác. Sau cùng ta muốn trở về tìm sư phụ, Thạch Kinh Thiên nói đem ngọc bội này cho ta làm bằng chứng

giải độc

cho hắn

a!” Cung Thiên Lãng lần đầu tiên có người nghe

nên thuyết minh rõ ràng quá trình

mình đã

trải qua

cứu người.

Long Nghị Vân lúc này mới hiểu được

bản thân

quả nhiên không thuộc cấp bậc với Như Ý

cùng Thạch Kinh Thiên, hai người bọn họ

không chỉ

không biết xấu hổ mà còn ngang nhiên lô hỏa thuần thanh

(thành thạo)

, Thạch Kinh Thiên đem tên tiểu đần Cung Thiên Lãng ăn

sạch sẽ

lại có thể

gạt người nói là giải độc, thật sự là, thật sự là — làm cho hắn hâm mộ a!!! Thật giận chính mình

lần

đó có

cơ hội như vậy lại không hảo hảo nắm chắc, hận a!

Bảo Bối nhi nghe xong Cung Thiên Lãng miêu tả, đột nhiên nghĩ đến

lần kia của

mình, chẳng lẽ, lần đó

mình cũng là trúng độc? (ômô=]])

Mà Cung Thiên Lãng

vừa nhớ lại lần giải độc đó liền làm cho hắn mặt đỏ tim đập rêи ɾỉ thở gấp,

bất giác

ngơ ngác

xuất thần.

Trong khoảng thời gian ngắn trong xe ngựa không người

lên tiếng, ba người đều có tâm sự của riêng mình. Lộ trình buổi chiều

nặng nề trôi qua,

Long Nghị Vân trong lòng nuốt hận, Bảo Bối nhi âm thầm nghi hoặc, Cung Thiên Lãng mặt đỏ ngẩn người

nhớ về

quá khứ.

Tới buổi tối.

“Vân ca!” Bảo Bối nhi từ trong áo ngủ bằng gấm chui a chui lộ ra cái đầu, hắn vừa mới tẩy thơm ngào ngạt, ở trên giường chờ Long Nghị Vân mỗi ngày đều phải cọ xát,“Vân ca, ngươi nhanh lên thôi!”

Mỗi ngày buổi tối cùng Bảo Bối nhi ngủ chung đều là thời khắc hạnh phúc nhất cũng thống khổ nhất của Long Nghị Vân, hắn có thể ôm thân mình hương hương mềm mại của Bảo Bối nhi đi vào giấc ngủ, này với hắn mà nói thật sự là vô vàn hạnh phúc, chính là, bản thân cũng vừa phải chịu được dục hỏa dày vò, trời ạ! Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ tới lại có thể có một ngày như vậy, Long Nghị Vân thế nhưng

đồng thời cùng cảm nhận được mùi vị thiên đường lẫn địa ngục.

“Như thế nào? Hôm nay gấp thế này?” Long Nghị Vân ở trên mặt Bảo Bối nhi hôn một cái, thật sâu hít vào hương khí trên người nhóc, đồng thời cảm nhận được du͙© vọиɠ của mình đang kêu gào, bao giờ mới thoát được đói khát đây? Long Nghị Vân tự giễu.

“Vân ca, lần trước chúng ta đi uống rượu có kỹ nữ hầu, có phải ta cũng trúng độc hay không?” Bảo Bối nhi giao ra trái tim nghi hoặc hỏi đến, sự kiện kia hắn thủy chung không biết rõ ràng, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ rõ một vài thứ, lại mơ hồ cảm thấy thẹn thùng ngượng ngùng khi hỏi người khác, hôm nay nghe được Cung Thiên Lãng nhắc tới cùng chuyện mình đã trải qua vô cùng tương tự, chỉlà dường như lần đó độc của mình không giải hoàn toàn.

Thêm Bình Luận