Editor: An NhiênNgười thiết kế cái tường này thực kỳ quái, mép tường được làm rất sắc bén, hơi cong một chút, trên mép gần giống như lưỡi dao.
Sau khi Lê Thốc trèo lên trên liền hít sâu một hơi, không có đèn pin là một phiền toái lớn, may mắn là ánh trăng sáng vừa đủ, ngoài ra phía trên không cắm mảnh thủy tinh vỡ cũng là một sự may mắn. Cậu ghé đầu trên mép tường nhòm vào trong. Cái nhà này trồng đủ loại rau ráng và cây cối, thậm chí còn làm cả một cái giá ba tầng để đặt chậu hoa, rõ ràng chủ nhà là một người thích làm vườn.
Lê Thốc mừng thầm, mũi chân nhún một cái, tăng lực ở hông, thuận thế xoay người, từ tường bên này trượt sang mặt bên kia, tiếp đó tay cậu lỏng ra, cả người nhanh chóng đáp xuống. Bởi vì cơ thể có chút ma sát với vách tường, khiến tốc độ trượt xuống không nhanh, cho nên lúc tiếp đất gần như không phát ra tiếng động gì.
Trong khoảnh khắc đó Lê Thốc cảm thấy mình chẳng khác gì vị thích khách được viết trong bình thư, xoay người cuốn rèm cửa, chạm đất không một tiếng động.
Nhà này không có chó, thật sự rất may mắn. Cậu thở dài, nhìn đèn trong phòng toàn bộ đều không bật, liền nhón chuồn chuồn mò tới chỗ đặt hoa, sau đó mang một chậu hoa trong đó đến dưới mặt tường, từ từ chất chúng thành một cái kim tự tháp nhỏ.
Sau đó Lê Thốc bám vào cái tháp bò tới cái bệ ngang nằm ở trên cao nhất kia, dùng chân nhún một cái, lập tức vươn người lên, muốn bám lấy vách tường thông với nhà bên cạnh. Kết quả, chợt nhìn thấy một cảnh tượng khiến của cậu mất đà, lập tức rụt tay về.
Động tác này nếu bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ cho là cậu ngu, bời vì chân cậu còn chưa rời chậu hoa đã lo rụt về, giống một thằng tàn tật đang tập thể dục theo đài.
Động tác đó là do cậu nhìn thấy trên mặt tường cách vách đính đầy đinh sắt. Mẹ nó chứ, Lê Thốc càng lúc càng thấy kỳ quái, những người này thiết kế tường bao, không bao người ngoài phố mà lại phòng bị nghiêm ngặt với hàng xóm láng giềng làm gì, tại sao lại thế?
Lê Thốc cũng nhìn chưa đâu vào đâu, nếu đúng là đinh, đối với cậu cũng là chuyện tốt, bởi vì cậu có tuyệt chiêu đối phó với nó, hơn nữa càng là đinh lớn thì cậu càng dễ trèo lên.
Ở mặt vách tường cắm đinh thép, mặc dù đó là phương pháp rất bình thường, nhưng những đinh thép này thường sẽ không đâm sâu vào vách tường, phần lớn đều nằm hờ ở mép tường, chỉ là cắm đinh vào trong xi măng, đinh thép này dĩ nhiên cũng không bền chắc gì, dùng vật nặng đập vào liền có thể khiến nó rụng ra khỏi lớp xi măng. Nhưng bây giờ là thời điểm đêm khuya vắng vẻ, Lê Thốc đương nhiên không thể dùng cách này. Mà nếu không đập cho đinh rớt xuống như thế, thì cho dù đinh không bền chắc gì, nhưng khi đυ.ng tới da người cũng có thể tạo ra vết thương không đơn giản.
Song Lê Thốc cũng không hẳn đã sợ, vì cậu biết, thứ đinh thép này, nếu cắm dày quá thì không có tác dụng gì nhiều. Đây là một định luật vật lý, nói cách khác càng nhiều điểm chống đỡ, diện tích tiếp xúc càng lớn thì áp suất càng nhỏ. Nếu trên một cái bản cắm đinh ở một độ dày và cho cậu thời gian nhất định, Lê Thốc thậm chí còn dám bước thẳng lên trên.
Nhưng ngay cả như thế, trong lúc sắp xếp những đinh thép kia nhất định phải có vật gì đó giúp giảm xóc. Lê Thốc sờ qua sờ lại, nhìn nhìn ngó ngó, chợt thấy chỗ góc sân xuất hiện một cái chậu rửa mặt. Cậu lật úp chậu đặt lên mái hiên nhô ra của vách tường, dùng sức bám lên. Đinh thép chịu áp lực, lập tức xuyên thằng qua chậu rửa mặt, những không không thủng. Lê Thốc vừa nắm úp sấp lên đó, vừa dịch chuyển cơ thể mình sang mép tường, cậu biết chỉ cần động tác của cậu chậm vừa phải, thì những đinh thép có thể làm đau mình kia sẽ chẳng còn tác dụng. Hơn nữa vì đinh thép rất dễ nắm, vậy nên nó lại biến thành vật dùng trong leo núi cực kỳ lý tưởng.
Chỉ mới trèo được một nửa, Lê Thốc đã thở hồng hộc, dù sao cũng không giống lúc nãy, đạp chân lấy đà thì có thể bay tót qua.
Cậu dùng sức bám víu, tập cho cánh tay quen với sự đau đớn do đinh thép gây ra, sau đó lại từ từ dùng sức đỡ nửa thân dưới của mình bám lên trên mép tường. Lúc này, khi Lê Thốc vừa quay mặt sang nhìn cái sân đối diện, lại đột nhiên phát hiện cạnh vách tường bên kia có một khuôn mặt kỳ quái, đang chĩa về phía cậu.
Khuôn mặt kia trắng bệch, mở đôi mắt thật to lạnh lùng trừng trừng nhìn cậu. Lê Thốc sửng sốt hai ba giây, bỗng nhiên "ai" ba tiếng, cả người giật lùi về sau. Cái cảm giác sợ hãi này, nếu không phải tự mình nếm trải, thực sự khó mà lý giải được. Sau khi trèo lên đầu tường, đột nhiên phía đối diện cũng có một vật khác bò lên, mặt đối mặt với mình, gần như hôn mình. Nếu tim không tốt, có thể sẽ bị doạ chết tại chỗ.
Lê Thốc lùi về sau, kết quả quần áo bị đinh móc lại, cũng không ngã xuống ngay lập tực, mà bị đổi hướng ở trên không, treo chừng bốn năm giây, đến khi quần áo bị xé rách, cả người mới rớt xuống bồn hoa.
Lần này ngã đau, những chậu hoa sắp theo hình kim tự tháp bị cậu đè cho đổ xuống, văng trên đất, vỡ nát be bét.
Lê Thốc chưa hết kinh hồn đứng lên, thở hồng hộc, muốn ngừng lại một lúc, bỗng dưng đèn đuốc trong phòng lập tức sáng lên. Phản ứng của Lê Thốc tương đối nhanh, vừa thấy không ổn, lập tức chạy tới cửa, muốn thử xem có thể mở cửa từ bên trong hay không. Nhưng trong lòng cậu lại biết hi vọng ấy rất xa vời, thông thường nhà của nông dân đều khóa ở cả hai bên.
Lương Loan đang đứng ngoài cửa hút thuốc lá, nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong sân, cũng không kịp phản ứng, rõ ràng cô ấy chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Lê Thốc nhảy ra được, lập tức kéo Lương Loan bỏ chạy. Hai người chạy thẳng ra khỏi con hẻm, tìm bừa một hướng khác chạy cuống cuồng, chạy đến nỗi thở không ra hơi rồi Lê Thốc mới dừng lại. Cậu nhìn phía sau, tay chống lên thân cây hít thở, thậm chí còn nôn mửa, Lê Thốc chạy đến nỗi như vậy, Lương Loan thì không cần phải nói. Cô bị Lê Thốc cầm tay kéo đi, gần như ngã lệch sang một bên. Lê Thốc thấy giày cao gót của cô hình như cũng mất tiêu.
Lương Loan hỏi cậu: "Cậu rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Nếu thật sự không được, thì sau này có thể đừng khoe khoang thế nữa?"
Lê Thốc nói: "Chị làm sao biết được tôi nhìn thấy gì, mẹ nó, thật sự rất dọa người, căn nhà đó có người ở."
Lương Loan nói: "Trong đó có người à? Cậu chắc chứ?"
Lê Thốc nói" "Tôi không biết có phải người hay không, tóm lại là có thứ gì đó."
"Thật à?" Lương Loan hỏi lại.
Lê Thốc thầm nghĩ tại sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, gật đầu nói: "Tuyệt đối không sai. Chị lắm chuyện thế."
"Không phải cậu nói bên trong không có người sao?" Lương Loan nghĩ ngợi, vẫy tay với Lê Thốc: "Đi, chúng ta trở lại chỗ đó."
"Trở lại?! Về đó để người ta đem công an tới bắt tôi à. Không đúng, người đó chắc sẽ không nhân từ như thế, có thể trước đó còn trói tôi vào thân cây để đánh một trận, tiện thể còn thêm ném mấy thứ như là trứng thối nữa."
"Cậu chả hiểu biết gì cả, có thằng ăn trộm vừa mới chạy thoát lại lập tức trở về."
Lê Thốc chỉ vào quần áo rách te tua của mình: "Mảnh quần áo của tôi còn treo trên vách tường nhà người ta, tôi cảm thấy bọn họ sẽ không thấy lạ việc vì sao tôi quay lại, chỉ biết tôi trở lại là ngu rồi."
Lương Loan nhìn quần áo của cậu thở dài: "Cậu ở chỗ này chờ tôi, tôi tự quay lại đó, bọn họ sẽ không nghĩ người như tôi đã trèo tường vào nhà họ."
"Chị trăm ngàn lần đừng đi, tối thế này, người ta đang giận bừng bừng, chị phải cẩn thận là hơn." Lê Thốc vội vàng ngăn cản.
Lương Loan nhếch miệng, vừa muốn phản bác. Bỗng nhiên nghe tiếng xe cảnh sát ở gần đó. Hai người bọn họ lập tức phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, trốn sau tàng cây.
"Báo cảnh sát." Lê Thốc nói, "Chị xem, người ta chắc chắn rất tức giận. Tôi đạp nát hết mấy chậu hoa, cũng không biết là giống gì, nếu là hoa lan thì chắc tôi thế nào cũng bị bắn chết."
Lương Loan nghĩ một lúc, nói với cậu: "Cậu đợi ở chỗ này đi, chị đi ra, nếu người ta gọi cảnh sát, tôi càng an toàn hơn."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả." Lương Loan vỗ vai cậu, đưa cậu hai trăm đồng, "Cậu nhanh thay quần áo đi."
"Muộn thế này rồi còn mua quần áo ở đâu được?"
"Tự mình giải quyết đi chứ. Sáng mai chị với cậu gặp nhau dưới gốc cây này." Lương Loan dùng móng tay vạch lên thân cây hai cái, say đó xoay người rời đi.
Lê Thốc thở dài, nhìn chị gái chân khập khiễng chạy tới hướng vừa nãy, chỉ cảm thấy mình vô dụng không chịu được. Cậu lang thang trên đường phố hai giờ, mới đi đến một thị trấn nhỏ trông có vẻ náo nhiệt. Lúc này đã hơn 11 giờ khuya, quán xá sầm uất mở trên đường phố cũng chỉ còn lại những hàng tẩm quất massage và một số quầy thực phẩm.
Cậu nhìn tiền trên tay, cảm thấy xác suất mua được quần áo ở đây quá nhỏ, vì thế vào một tiệm tẩm quất. Mười lăm phút sau, cậu mặc một bộ đồng phục của thợ massage đi ra, trên người còn dư một trăm năm mươi đồng. Tuy rằng thấy hơi quê, nhưng so với việc mặc quần áo rách rưới rồi bị cảnh sát tra hỏi thì còn tốt chán. Tiếp theo cậu vào một quán net gần đó.
Tới địa điểm thân quen, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngồi xuống đăng nhập tài khoản game online của mình, chơi thẳng tới ba giờ sáng, cậu bỗng nhiên giật mình: Mình có phải rất bình tĩnh không, chị gái kia nói buổi sáng sẽ gặp mình, chẳng lẽ mình thật sự chờ đến sáng mới đi gặp sao? Gần đây tại sao mình lại ngoan như thế nhỉ, nữa là chị ấy có thể đối phó hay không? Cảnh sát ở hiện trường thường không quá một đêm, nếu chị ấy đã vào được, vậy chắc mình cũng có thể chui vào được chứ?
Lê Thốc nghĩ đến đó, vẫn giao chiến thượng giới một lúc nữa, bởi vì mỗi lần vào quán net, muốn cậu rời ghế đều rất khó khăn. Cố gắng một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng rời đi.