Quyển 1 - Chương 49: Trấn Nhỏ Chiết Nam

Editor: An Nhiên

Lê Thốc nhíu mày, gãi đầu, nhìn sang Lương Loan, sau đó lại nhìn tấm danh thϊếp, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.

Cậu nhớ lại những chuyện vừa xảy ra ban nãy, tuy rằng tất cả đều diễn ra rất nhanh, gần như khiến người ta không kịp hiểu, nhưng cậu vẫn nhớ kỹ đa số tình tiết. Nghĩ tới bản thân, không khỏi nảy sinh một ý niệm trong lòng. Chúng khiến cậu đau đầu, nếu như cậu cứ nghĩ theo hướng đó, mọi chuyện sẽ rất loạn.

Mẹ nó, chuyện này rối tới cỡ nào, mới có thể bức người ta biến thành cái dạng này.

"Đừng khóc." Lê Thốc nói, "Tuy tôi không biết chị có gian tình gì với hắn, nhưng hắn cũng không đến nỗi không nhận ra chị mà."

"Cậu không cần lừa tôi, nhìn biểu hiện vừa rồi của hắn, nếu như đang cố ý giả vờ, so với việc không quen tôi càng khốn nạn hơn." Lương Loan càng khóc to.

Lê Thốc đưa tấm danh thϊếp cho cô xem, Lương Loan nhìn thoáng qua, nói: "Cảm ơn, hiện tại ít nhất tôi cũng biết tên khốn kiếp đó tên gì."

"Tôi không có ý đó, chị nhìn xem hắn đã viết trên danh thϊếp một dòng chữ, tại sao hắn lại phải lén viết lên trên danh thϊếp, điều này chứng minh hắn không muốn việc hắn truyền tin này bị người khác phát hiện."

"Thì sao?"

"Tôi muốn nói, nếu bên cạnh đều là người của hắn, thì hắn hẳn đã không cần phải làm như thế?" Lê Thốc nói, "Hắn làm vậy chỉ có một mục đích, hắn không hoàn toàn tin tưởng những người bên cạnh mình."

"Tiếp theo?"

"Tiếp theo nếu hắn không tin những người bên cạnh mình, như thế hắn xịt hơi cay vào người chị, còn đối xử không tốt với chị, có lẽ đều vì muốn tốt cho chị mà thôi." Lê Thốc nói.

Lương Loan lau đôi mắt đẫm lệ, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: "Cậu nói rất đúng. Như thế, người này đang kẹt trong một hoàn cảnh khiến hắn rất khốn đốn?"

"Người này rất kiêu ngạo, nếu hắn kiêu ngạo như thế còn cảm thấy khốn đốn, vậy thì đó nhất định là một hoàn cảnh cực kỳ bế tắc." Lê Thốc nói.

"Đúng! Cậu nói đúng." Lương Loan nhìn địa chỉ sau danh thϊếp, "Đi, chúng ta đi cứu hắn."

Lê Thốc giựt tấm danh thϊếp lại, nói: "Chờ chút, chị trước hết bình tĩnh lại đã, nói cho tôi biết trước kia đã xảy ra chuyện gì. Xem ra người chị yêu cũng không ít, bản thân tôi cảm thấy những người đó khẳng định đang tiến hành một kế hoạch bí mật, xin hỏi sao chị lại có kiểu quan hệ ấy với nhiều người vậy?"

Lương Loan liền giật phắt danh thϊếp lại, nói: "Cứu người quan trọng hơn, trước tiên tìm xem địa chỉ này ở chỗ nào, đã xảy ra chuyện gì, rồi tôi sẽ quyết định có nên nói cho cậu biết hay không." Nói xong cô ấy lại nhìn tấm danh thϊếp, "Đây không phải địa chỉ ở Hàng Châu, chắc là một thị trấn nhỏ ở Chiết Giang. Bây giờ chúng ta đi gọi xe, đêm nay có thể đến nơi."

Sau bốn giờ đi xe, bọn họ đã tới cái một ngõ hẻm trong thị trấn nhỏ này. Thật sự thì thị trấn này quả thực rất nhỏ, từ đường cao tốc kéo dài còn phải đi một đoạn đường thôn xa xôi mới đến. Bầu trời tối đen không thấy rõ bốn phía, chỉ thấy khắp nơi đều là một màu u ám, nơi này là vùng đồng bằng, đến cái sườn thoải cũng không có.

Khi bọn họ tới thị trấn, đèn trong thị trấn gần như đã tắt sạch, nơi này rõ ràng không có hoạt động gì về đêm, vô cùng im lặng.

"Kỳ quái thật, vừa chín giờ đã không có người trên phố nữa." Lương Loan nói, "Lúc trước tôi còn tưởng thế nào, bây giờ xem ra là thật rồi."

Xe taxi chạy tới đầu ngõ nhỏ liền không chịu đi tiếp nữa, nhìn trong con hẻm tối đen như mực, Lương Loan cố gắng thuyết phục tài xế, nói bọn họ một người còn nhỏ một người chân yếu tay mềm, tuyệt đối không thể cướp đồ của anh ta, có gì phải sợ. Tài xế Taxi nói ai biết được trong hẻm này có mấy trăm tên du côn đang mai phục mình hay không, cho nên bọn họ đành phải xuống xe ngay đầu hẻm.

Hai người đứng đầu đó một lúc, Lương Loan mở đèn pin, họ đi vào hẻm.

Đó là một ngõ nhỏ điển hình của miền Nam, hai bên là tường bao của nhà dân. Đi đến một cánh cửa sắt, bên trong là một căn phòng , cạnh cửa dán câu đối, màu đỏ trên giấy đã bạc thành màu trắng, rõ ràng câu đối này không phải được viết vào năm ngoái, ít nhất là năm kia. Cửa sắt bị khóa, Lê Thốc lấy danh thϊếp ra, đập đập ổ khóa, bất đắc dĩ nhìn sang Lương Loan. Lương Loan lại nói: "Cậu là đàn ông đó, lúc này phải nhìn cậu mới đúng chứ?"

"Cửa này khóa trong, tôi có mà trèo lên thì cũng không mở được nó đâu."

"Chị mặc kệ đấy, chẳng lẽ cậu còn muốn chị nghĩ cách đưa vào trong chắc?"

Lương Loan chống nạnh nhìn Lê Thốc, Lê Thốc nhìn cửa sắt, lại nhìn chị gái kia, thở dài, dù biết mình có lý cũng không nói rõ được.

Với cậu trèo tưởng chẳng là gì cả, cậu có thể nhiều lần tránh được sự đuổi đánh của cha, không thể chỉ dựa vào bản năng, chủ yếu vẫn là kỹ thuật leo tường. Lê Thốc trèo tường bao nhiêu lần, chính cậu cũng không nói rõ được. Lúc đầu khi trèo tường luôn làm rách mất cái quần, về sau có người hỏi cậu bày cách trèo tường trốn học từ sáu mươi ba thế khác nhau, đối với những chỗ cần trèo ra cậu đều có định liệu từ trước.

Lê Thốc nhìn cảnh vật xung quanh, nơi này là kết cấu phòng ốc điển hình của nông dân vùng Chiết Nam, tường cao sân rộng, từ đầu tường có thể nhìn thấy các loại cây cối bên trong. Không nghe thấy tiếng chó sủa, chứng minh cái nhà này và hàng xóm bốn phía xung quanh không nuôi chó. Việc đó khiến cậu bớt lo không ít, nhưng đối với cậu mà nói, muốn trèo qua cái tường cao như này, cần mượn lực từ vật gì đó.

Ngõ hai bên rất sạch sẽ, không có vật gì có thể để cậu dùng mượn lực, chỉ có một chiếc xe máy bị khoá ở cột trụ trong hiên một nhà khác, cơ bản là không thể kéo qua đây được.

Lê Thốc đi đi lại lại ba bốn vòng, lại thấy không thể trèo từ vách tường lên được. Lương Loan mắng: "Cậu rốt cuộc có đi hay không? Giả vờ ngầu cái gì chứ?"

Lê Thốc nói: "Chị cũng phải đợi tôi tìm được chỗ có thể trèo lên chứ, tôi cũng có phải thằn lằn đâu, nhấc chân là bò được trên tường chắc."

Nói xong Lê Thốc thấy cửa sắt trước mặt bọn họ, trên cửa có rất nhiều khe hở sau các mối hàn, chỗ đó có lẽ là chỗ đặt chân duy nhất của cậu. Nhưng trên đỉnh của cửa sắt còn có một tường bao cao hơn một mét, dù cho cậu từ cửa sắt leo lên trên, thì một mét tiếp theo cũng không có chỗ nào đặt chân được. Cậu lui về sau mấy bước, cầm đèn trên tay Lương Loan chiếu chiếu, bắt đầu hơi uể oải, thầm nói: Nơi này chắc chắn không thể đi vào, chẳng lẽ một đời lẫy lừng của mình lại bại ở nơi này sao?

Ngoại trừ trèo lên tường ngoài, còn có cách nào khác nữa không? Lê Thốc vừa nghĩ, vừa cảm thấy kỳ quái: vì sao sân thì như vậy mà bên ngoài lại phòng thủ chặt chẽ quá thế, việc này không giống với những phòng ở thông thường của nông dân Chiết Nam.

How to do? How to do? Lê Thốc đưa mắt sang khe hở trên cửa sắt, tay cậu có thể với vào trong đó không, vì cậu có nghiên cứu một ít về trò mở khóa. Điều này khiến cậu thực xấu hổ, cậu nhận ra toàn bộ kỹ năng của cậu đều liên quan mật thiết đến mấy cái trộm cướp. Cha cậu cũng không muốn nuôi cậu thành một tên trộm, vì sao cậu lại biến mình thành cái dạng này. Nhưng bấy giờ cậu cũng không quản được nhiều như thế, cậu thử với tay vào khe hở trên cửa, liền phát hiện không được rồi. Khe hở quá hẹp, rõ ràng cái cửa này chất lượng cao đấy.

Nhìn chúng là rất sơ sài, nhưng gần như không phải bất kỳ sai lầm cơ bản nào. Lê Thốc thở dài, Lương Loan nói: "Được rồi, xem ra cậu hoàn toàn khác xa so với những gì tôi nghĩ, cậu khiến tôi quá thất vọng. Hay là bây giờ chúng ta lên trấn trên mua chút đồ trước đã, qua đêm trên đó rồi tính sau?"

Lê Thốc nói: "Không đến nỗi thế, thực chất còn có rất nhiều cách. Ví dụ như, chúng ta có thể từ nhà bên kia treo qua nhà này. Cạnh cái cửa kia là một chiếc xe máy, đây là thứ duy nhất trong ngõ nhỏ này có thể phụ tôi được, chúng ta phải giẫm lên nó mới có cơ may trèo qua.

Lương Loan nói: "Cậu chắc chắn là được chứ?"

Lê Thốc nói: "Tôi không chắc lắm, giả như tôi bị bắt, chị cũng đừng quan tâm gì đến tôi, nhớ kỹ ngày mai giả bộ làm chị của tôi, đến đồn công an bảo lãnh là được."

Nói xong, Lê Thốc sửa sang lại quần áo của mình, dẫm lên xe máy, dùng sức bật lên, hai chân bám trên vách, thoăn thoắt vài cái liền leo thẳng lên nóc.