Editor: An Nhiên Dưới bóng râm ở sân thể dục, hai người ngồi ăn cơm, Lê Thốc đem toàn bộ những chuyện mình đã trải thuật lại cho Tô Vạn nghe.
Tô Vạn nghe xong rất sửng sốt, chờ Lê Thốc dứt lời, mới hỏi: "Đầu của mày cũng bị thương đúng không, trong sa mạc làm sao có thể có những thứ đó?"
Lê Thốc lấy di động trong cặp ra cho Tô Vạn xem, trên màn hình chỉ có một dãy số. Tô Vạn xem xét một lúc, lại thấy Lê Thốc cũng không phải dạng lấy việc nói bậy bạ dọa người làm chuyện tiếu lâm, nhưng cậu thực sự có phần không tiếp thu kịp.
"Vậy sau đó mày có gọi cho số này không?" Tô Vạn hỏi "Người đã cứu về chưa?"
"Tao không dám gọi, nói thật ra, tao cũng muốn biết phía bên kia đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tao cảm thấy, nếu như mình còn dính líu tới bọn họ, nhất định sẽ gặp chuyện không hay ho gì." Lê Thốc nói, "Hơn nữa, đối phương cũng nói, dãy số này tao không gọi tiếp được nữa."
Tô Vạn nói: "Cũng đúng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng mà tao thật hâm mộ mày, xảy ra chuyện như vậy, cha mày nhất định không trách mày nữa."
Lê Thốc nhớ tới cha mình, hình như cậu cũng chưa từng đem chuyện này ra trao đổi gì với ông ấy, lạ là cha cũng không hỏi gì, nhưng thái độ đối với cậu đã không còn tồi tệ như trước.
Cậu cảm thấy, ít nhất bản thân trước tiên phải thoát khỏi sự kiện kia, chôn chặt nó trong quá khứ. Nhưng sau này năm tháng còn dài, cha nhất định không dung túng cho cậu tiếp tục làm chuyện xằng bậy.
Tô Vạn nghịch điện thoại, hình như đang suy tư điều gì, Lê Thốc hỏi: "Mày đang nghĩ cái gì thế?"
"Tao nghĩ là mày khi nào thì trả tiền cho tao. Tao cảm thấy xác suất mày trả được không lớn lắm, nếu không mày cho tao cái điện thoại này, thanh toán sạch sẽ, nợ nần chấm dứt."
Lê Thốc ngay lập tức giựt phăng cái điện thoại "Mày nghĩ ra đấy à!"
"Vậy làm sao mày trả tiền cho tao, ngay cả cơm mày đang ăn cũng là tao mời."
"Di động này cùng tao trải qua nguy hiểm, đời này tao nghĩ sẽ không còn cơ hội trải qua chuyện như thế nữa. Ai muốn tao cũng không cho, tao thà rằng giúp mày làm bài tập một học kỳ, còn không thì về rửa xe cho ba mày cũng được."
Tô Vạn thở dài, tự nhủ: "Mày nói đó là chuyện kí©h thí©ɧ nhất, mạo hiểm nhất trong đời mày à?"
"Đúng vậy, tuy rằng mày nhiều tiền hơn tao, nhưng, người bình thường không chắc gặp được chuyện này, mày cứ ở đó mà hâm mộ, ghen tị, tiếc hận đi," Lê Thốc nói, nội tâm cậu có phần sảng khoái lắm, nhưng so với lúc trước cậu dự đoán thì lại ít hơn nhiều, có lẽ quan hệ giữa cậu và Tô Vạn quá tốt, khoe với Tô Vạn không có cảm giác thành tựu gì lớn lao.
Con người, đối tượng muốn khoe khoang luôn là kẻ đã từng khinh thường mình, khoe với người cùng mình thực chất cũng không vui vẻ bao nhiêu. Tô Vạn thở dài, cười cười. Lê Thốc cảm thấy mặt thằng bạn rất kỳ quái, hỏi "Mày giả bộ buồn bã làm gì, là tao chịu chứ có phải mày đâu."
Tô Vạn sờ sờ túi quần, móc di động ra đưa cho Lê Thốc.
Lê Thốc cầm lấy, nhìn vào kiểu dáng điện thoại, so sánh với cái của mình, không ngờ là giống nhau như đúc, sau lưng bỗng đổ mồ hôi lạnh. Cậu mở điện thoại Tô Vạn ra, phát hiện trong danh bạ cũng chỉ có một số điện thoại, cùng số trong danh bạ điện thoại mình hoàn toàn không khác một số.
"Đây là sao?" Lê Thốc hỏi.
"Tao cũng không biết, buổi chiều trốn tiết, mày qua nhà tao đi." Tô Vạn nói, "Tao còn có thứ đáng sợ hơn cho mày xem."
"Trốn tiết? Đây là ngày đầu tiên đi học lại của tao." Lê Thốc nói, "Dù tao không thích đi học lắm, nhưng mà sáng giờ đến ghế còn chưa ấm mà."
"Mày không cần lo, giờ mà mày biến mất cũng không ai rảnh để ý, bọn họ sẽ nghĩ mày đã đi bệnh viện khám lại rồi." Tô Vạn nói.
Lê Thốc nghĩ nghĩ, cũng đúng. Cậu nhìn di động trong tay, mắng một tiếng, liền nói: "Đi, nhưng mà không cần chờ đến tận nhà mày mới nói, lên xe buýt nói nhỏ cho tao nghe cũng được."
Hai người dọn dẹp hộp cơm xong rồi về phòng thu dọn cặp sách, giữa trưa trường đóng cửa, hai người đi vào cửa sau của sân vận động, sau đó trèo tường trốn ra ngoài, chỗ dó có một lỗ thủng bí mật mà cả trường đều biết, có thể dễ dàng bò ra ngoài. Phía ngoài chính là đường cái, hai người mặc đồng phục học sinh, đi qua đường cũng bị vài người nhìn. Kinh nghiệm trốn học của Lê Thốc rất phong phú, lập tức cởi đồng phục nhét vào trong cặp, Tô Vạn làm theo.
Hai người bọn họ sợ bị người ta thấy rồi tra hỏi, nên không dám đứng ở trước cổng trường học lên xe công cộng, đi bộ qua một trạm khác rồi mới lên xe, Lê Thốc lập tức thúc giục Tô Vạn: "Nói mau nói mau."
Tô Vạn nói: "Thứ này không phải của tao, là của mày."
"Của tao?"
"Ừ, mày không thấy sao? Thư và tạp chí của mày ở trường đều do tao nhận giúp mày." Tô Vạn nói, "Thứ này nằm trong bưu kiện gửi cho mày."
"Ơ?" Lê Thốc càng không hiểu gì, "Chính tên đeo kính kia để lại cho tao. Hơn nữa, mày tự dưng lại mở bưu kiện của tao."
"Không phải tao cố ý mở, mà là bởi vì bên trong có tiếng gì đó." Tô Vạn nói.
"Sau đó thì sao?"
"Tao mở bưu kiện ra, tiếp theo liền nhìn thấy cái di động này đang reo, tao bắt máy." Tô Vạn nói, "Đối phương là một người phụ nữ, cô ta nói mình là bạn của mày, có thứ cần gửi cho mày. Nhưng gửi đến nhà mày thế nào cũng bị trả về, cô ta hỏi tao có thể đưa cho cô một địa chỉ cố định. Tao nghĩ, gửi tới trường học thì rất phiền toái, thôi thì cứ gửi đến nhà tao, vì thế tao đưa địa chỉ nhà mình cho cô ta."
"Chuyện đó xảy ra lúc nào?"
"Sau khi mày đi một tuần tao nhận được điện thoại." Tô Vạn lau mặt, "Mày có biết tao cho mày vay tiền không phải ít, tao còn trông cậy vào số tiền đó để mua thẻ game. Mà tao lại không gặp được mày, có gì thế chấp cũng tạm được."
"Tao biết rồi. Sau đó thì sao? Mày nói tiếp đi!" Lê Thốc nói.
"Sau đó thì điên luôn." Tô Vạn nói, "Trong thời gian mày đi vắng, mỗi ngày tao đều nhận được bưu kiện bọn họ gửi, mãi cho đến hôm qua mới ngừng lại, phòng của tao cũng bị chất đầy rồi."
"Bọn họ gửi tới thứ gì?"
"A, mấy thứ đó thật đáng sợ." Tô Vạn nói, nhưng lúc nói đến đó, biểu cảm cũng không sợ hãi gì lắm, mà là hưng phấn vô cùng "Nhưng mà, cũng quá kí©h thí©ɧ."