Quyển 1 - Chương 43: Vật Được Chuyển Phát Nhanh

Editor: An Nhiên

Cha Tô Vạn sớm thành danh, nên cũng rất nhanh sắm được một ngôi nhà. Nhà Tô Vạn vô cùng rộng rãi, có thể nói là một biệt thự cổ, diện tích toàn bộ ngôi nhà phải to gấp bốn lần nhà Lê Thốc, trong nhà phần lớn là phòng trống, thậm chí còn không được sửa sang. Song sân vườn lại được chăm sóc rất kỹ lưỡng, cũng vì cha cậu thích làm vườn, trong sân trồng đủ thứ cây cỏ xanh tươi.

Mẹ Tô Vạn là bà chủ trong nhà, cả ngày chỉ ngồi chơi mạt chược, mới bước vào sân thì liền nghe thấy tiếng mạt chược từ trong phòng truyền ra. Tô Vạn trốn tiết không thể đi vào bằng cửa chính, liền lén trèo vào bằng cửa ngách ở lầu trên. Phòng cậu ở tầng hai, căn phòng còn lớn hơn cả cái nhà nhỏ của Lê Thốc. Sau khi đi vào, Tô Vạn đóng cửa phòng, trong phòng tối thui, đến rèm cũng không được kéo lên.

Lê Thốc nhìn trên giường Tô Vạn rối tinh rối mù, rõ ràng mẹ cậu cũng không rảnh đi dọn dẹp phòng giúp cậu. Việc này thực chất lại không ngoài dự đoán của Lê Thốc.

Những chỗ khác quá tối, không nhìn rõ được thứ gì, Tô Vạn sờ soạng xung quanh, kéo rèm cửa ra. Ánh mặt trời rọi vào trong phòng, lúc này đã hơn hai giờ chiều, thời điểm mặt trời lên cao nhất, cả căn phòng bị nắng làm cho sáng bừng lên.

Lê Thốc vừa nhìn lập tức sợ ngây người. Tô Vạn trước có nói "Cái phòng của tao đều bị chất đầy cả", lời này hoàn toàn không khoa trương chút nào, thật sự là bị lấp kín hết. Trong mắt Lê Thốc ngập tràn những đồ vật lớn nhỏ, vô số bao hàng chuyển phát nhanh. Vài bao đã bị mở ra, nhưng đa số vẫn là những bao chưa được mở.

Trong phòng Tô Vạn có một cái tủ lạnh mini, gần như bị đè bẹp dưới những đống bao đấy. Tô Vạn gạt hết chúng ra ra, tiếp đó lấy ra hai lon cola, đưa cho Lê Thốc rồi giải thích: "Thật sự là nhiều lắm, tao gần như là mở không ngừng tay, sau thì tao cũng phát hiện ra bí quyết, không mở cũng biết ở trong chứa cái gì."

"Đồ vật trong mỗi bao đều khác nhau à?"

"Không giống nhau, nhưng mà đều khiến người ta kinh ngạc như nhau. Mày tới đây tao mở cho xem." Tô Vạn chui xuống gầm giường của mình, đẩy ra mấy thùng truyện tranh, Lê Thốc phát hiện tất cả đều là truyện "khiêu da^ʍ" gì mà "Cuộc sống H của tôi và ma nữ", thậm chí còn nằm lộ liễu ở vài thùng. Đúng là mấy đứa càng giàu thì nội tâm càng đen tối, đáng hận nhất chính là còn không thèm chia sẻ những cái đen tối này với bạn bè thân thiết là cậu.

A? Cậu đột nhiên nghĩ ra, chẳng lẽ cái Tô Vạn nhận được chính là một đống băng hình người lớn? Cho nên hắn mới hưng phấn đến thế, còn giấu ở gầm giường?

Dạt hai thùng truyện tranh dùng để ngụy trang ra, Tô Vạn lại kéo ra vài miếng gỗ, trên ván gỗ đầy tạp chí. Lê Thốc vừa nhìn liền biết chắc mấy thứ đó không liên quan đến mình, tiếp theo, Tô Vạn bới đống tạp chí lên.

Lê Thốc đoán thử bên trong là thứ gì, tuy rằng thời gian không nhiều, nhưng cậu vẫn muốn chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không muốn bị thứ ở dưới kia hù dọa. Nhưng khi tạp chí bị gạt ra hết, cậu vẫn thấy mơ hồ.

Chỉ thấy kia là một cái hộp sắt, hình chữ nhật, giống với hình phóng to của kho báu ánh trăng, nhìn qua thì vẫn còn mới.

"Cái gì đây?" Lê Thốc hỏi.

Tô Vạn cầm lên, kéo mạnh cái khung nghe đánh rắc một tiếng, hộp sắt lập tức biến thành một khẩu súng tự động. "Súng gấp tự động." Tô Vạn nói, lại lấy từ đâu ra một băng đạn, cài vào súng, lên đạn, "một băng có hơn hai trăm viên đạn."

"Súng giả à?" Lê Thốc nhận lấy, phát hiện cái súng này nặng kinh người, cánh tay mà không có lực căn bản không nhấc lên nổi.

"Tao đã thử bắn lon ở vùng ngoại ô." Tô Vạn lộ ra vẻ mặt rất thỏa mãn,"Được lắm, còn có sức giật... Không ngờ ở trong nước cũng có cơ hội chơi súng thật."

"Tại sao bọn họ lại gửi súng cho mày? Bọn họ muốn mày làm gì?"

"Không phải là cho tao, những khẩu súng này là gửi cho mày." Tô Vạn nói, "Mày hẳn nên hỏi là, bọn họ muốn mày làm gì?"

Lê Thốc sờ một cái, lại thấy còn có năm băng đạn bên dưới, tổng cộng phải bắn được hơn một ngàn phát. Những thứ khác không phải vũ khí, có nhiều thứ cậu không phân biệt nổi. Thí dụ như là đám chai lọ kia, vừa nhìn là biết là đồ cổ, hoặc giả đồ cổ. Mấy thứ này tương đối nhiều, thông thường đều dùng giấy bóng bao bọc cực kỳ kỹ lưỡng. Cho dù không mở được lớp giấy bóng, cũng có thể nhìn ra rất nhiều thứ, có bình đồng, mảnh đồng, còn có rất nhiều trang sức, giống với cây trâm cài đầu, chất liệu dường như là phỉ thúy.

Còn lại đều là trang bị dã ngoại: dây thừng, đèn thám hiểm, các loại móc, GPS, lương khô.

Thứ làm hai người kinh ngạc nhất là, khi bọn cậu mở toàn bộ các kiện hàng chuyển phát nhanh ra, phát hiện hai rương đặc biệt nặng, trong đó toàn là mấy thứ màu trắng và màu vàng kiểu như cái bánh xà phòng, sờ cái liền vỡ thành dạng bột.

"Cái đệt, có phải là hàng cấm không? Bọn mình sẽ không tự nhiên biến thành đồng phạm buôn ma túy chứ?" Lê Thốc nói.

"Không phải bọn mình, mà là mày!" Tô Vạn lập tức nói, "Thế là hết, tao sẽ bị mày liên lụy mất, mày nói thử coi sau khi bị bắt tao với mày có bị tử hình không?"

Lê Thốc cầm bánh "xà phòng" lên xem, nhìn kỹ các cạnh của thứ ấy. Cậu phát hiện mỗi cạnh trên bánh "Xà phòng" đều có một dấu chạm nổi cỡ cái móng tay, mặt trên in ký tự: C4.

"Này, thứ này so với hàng cấm còn nguy hiểm hơn rất nhiều lần." Lê Thốc kinh hãi, "Đây là...Đây là thuốc nổ C4."

"Thuốc nổ? Uy lực rất mạnh sao?"

"Ừ, lúc tao chơi "Metal Gear Solid" có biết, lúc mở ra, cái này... Nổ rất mạnh, thủy tinh trong vòng ba trăm mét cũng tan nát, cả cái nhà của mày có lẽ cũng bị đánh bay."

Cái hộp đựng C4 này nằm đắp đống đầu giường Tô Vạn, Tô Vạn lập tức hít khí lạnh, đẩy đẩy thứ kia ra xa, nói: "Bọn người kia rốt cuộc muốn gì, chẳng lẽ muốn tao với mày đi đánh giặc sao?"

"Mày có phát hiện điều bất thường ở đây không?" Lê Thốc nói, "Khi tao vừa mở bao đã phát hiện ra, những kiện hàng kia đều có chút vấn đề. Tao nghĩ tao đoán ra bọn họ muốn làm gì rồi."