Editor: An Nhiên
"Con bà nhà ngươi!" Lê Thốc chửi rủa, mắt thấy cát càng không ngừng ùn lên, rất nhanh biến thành một cồn cát nhỏ. Sau đó, trong cồn cát lao vọt ra một vật rất lớn, có thể nói là bắn ra từ trong cát.
Đầu tiên Lê Thốc cúi đầu nhìn thứ đó đâm ra từ cát, rất nhanh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nó. Vật kia cao đến hai mét, vừa nhìn, thấy giống như một bàn tay lớn vươn ra từ trong cát. Cũng chính bởi vì nó lớn như vậy nên Lê Thốc lập tức hiểu ra,đây căn bản không phải tay mà là một loại xúc tu kỳ quái. Thứ này có lẽ là một sinh vật giống như một loài rắn, trên đầu của nó mọc tới bảy cái vòi như bảy ngón tay.
"Cái gì đây?"
" Rắn bảy đầu?" Hắc Nhãn Kính dường như cũng sợ ngây người.
" Rắn gì cơ?" Lê Thốc kêu to, liền thấy bảy ngón tay chợt mở ra, như một cái móng vuốt lớn. Cậu chợt nhớ tới vết sẹo đao khắc trên lưng mình, nghĩ thầm: Lẽ nào người tên Hoàng Nghiêm kia khắc không phải là một bàn tay mà là bảy cái đầu rắn vươn dài?
Cậu nhìn chằm chằm bảy ngón tay, lại cảm giác hoàn toàn không giống như là đầu rắn. Đây hẳn không phải là rắn, cậu đang suy nghĩ, cái móng vuốt kia đột nhiên bắt đầu tấn công, điên cuồng mà hướng về phía cậu.
Đồng thời, phía sau có một tiếng súng vang lên, đạn trong nháy mắt xẹt qua gò má cậu, bắn vào móng vuốt đang lao tới, móng vuốt bị đánh bật ra sau. Không đợi móng vuốt kịp phản ứng, phía sau lại một tiếng lên đạn, ngay sau đó là liên tiếp từng phát súng một.
Sợi dây chấn động một cái, Hắc Nhãn Kính đã nhảy tới tay nâng cần cẩu, đứng ở phía trên, khom lưng đi nhanh, vừa bắn súng vừa dùng động tác khom lưng đó chạy tới đầu trên của tay nâng, tốc độ của hắn nhanh đến kinh ngạc.
Tay nâng này đã cũ, Hắc Nhãn Kính chạy ở trên làm nó lung lay kịch liệt, Lê Thốc đang bị treo giữa không trung bị lắc đi lắc lại, giống như thịt khô đu đưa trong gió.
Móng vuốt liên tục bị trúng năm phát, không có tia máu nào tuôn ra, đạn giống như bắn vào cao su, ngay cả lỗ đạn cũng không thấy rõ lắm. Nhưng rõ ràng từ động tác của cái móng vuốt có thể nhìn ra, lực đạn bắn vào làm nó bị đau. Đến khi Hắc Nhãn Kính chạy đến đỉnh của tay nâng, móng vuốt kia đã bị hắn làm cho lùi về sau ba bốn mét.
Tuy nhiên không có phát súng thứ sáu, loại súng trường này chỉ có thể bắn năm phát. Sau khi bắn xong năm phát, Hắc Nhãn Kính ném súng đi, đập thẳng vào mặt móng vuốt, còn hắn trở tay ra sau lưng rút một con chủy thủ màu đen.
Con chủy thủ ấy đen xì, có thể thấy là vô cùng nặng. Trong nửa giây rút chủy thủ, Hắc Nhãn Kính đã từ đỉnh cần cẩu nhảy vọt ra ngoài, cong người santo một vòng trên không trung, kết hợi với vung tay chém một nhát.
Lê Thốc hoàn toàn không thể giải thích tại sao con người có thể làm được loại động tác này. Khi đó khẩu súng bị ném đi vẫn còn chưa rơi xuống tới mặt cát, Hắc Nhãn Kính đã nhoài lên trên lưng "bàn tay không ấy lồ", chủy thủ vừa lúc chém đến "mu bàn tay".
" Anh giai, anh muốn tự sát cũng nên thả tôi xuống trước chứ!" Lê Thốc thấy móng vuốt sau khi bị đau liền nổi điên lên, Hắc Nhãn Kính đứng trên "lưng" nó thật giống như cưỡi trâu rừng, bị quăng đi quật lại giống như một tờ giấy.
May mà Hắc Nhãn Kính khỏe, không bị ném bay ra ngoài. Vật kia chụp loạn trên mặt cát vài cái rồi nhanh chóng lùi vào trong cát.
Hắc Nhãn Kính quát to một tiếng, Lê Thốc còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, móng vuốt kia đã rút về dưới cát. Hắc Nhãn Kính rơi xuống mặt cát, lộn một vòng, suýt chút nữa bị kéo vào. Khi hắn bật người dậy, trong tay đã cầm một mảnh gì đó. Hắn nhanh chóng chạy về, một đao cắt đứt sợi dây trên người Lê Thốc, sau khi hai tay được cởi trói, Lê Thốc ngã xuống.
"Đi về xe tải." Hắc Nhãn Kính cũng không để ý đến cậu, vài bước đã nhảy lên xe tải.
Lê Thốc chửi thầm: "chó chết, ta mới không ngu như vậy đâu", liền chạy về phía sau xe tải. Trong lòng cậu nghĩ, ở cùng một chỗ với kẻ điên này quá nguy hiểm, cậu thà chơi trốn tìm với hắn trong khu vực vòng vây xe tải còn hơn là lại nói chuyện với hắn.
Chạy đi hơn mười mét, quay đầu phát hiện Hắc Nhãn Kính hoàn toàn không thèm để ý, cậu chạy chậm lại, nghĩ rằng trải qua trận vật lộn vừa rồi hẳn thể lực của người kia cũng đã hao tổn, lại thấy trên mui xe, Hắc Nhãn Kính vẫy vẫy tay với cậu, hô lớn: "Cơm chiên thịt heo xào rau, có ăn không?"
Lê Thốc gào to xé họng: "Chiên con mẹ nhà ngươi, lão tử sẽ không tới gần ngươi ít nhất một trăm mét!"
Hắc Nhãn Kính tiếp tục gọi: "Tôi không khách khí, tôi ăn xong sẽ đi. Lần này cậu lập công lớn, tôi còn định mang cậu ra ngoài, bây giờ cũng tốt, mình tôi ăn hai bát."
Lê Thốc nhíu mày, cậu suy nghĩ một chút, thầm nghĩ không đúng, so với ở lại đây, cậu thà bị Hắc Nhãn Kính ngược đãi.
Nếu như là Ngô Tà, lúc này có thể sẽ do thói quen mà tiếp tục ở chỗ này cân nhắc. Tính cách và lối suy nghĩ của Lê Thốc rõ ràng là vô cùng thẳng thắn, nghĩ tới đây, cậu lập tức chạy trở về, kêu lên: "Chờ một chút, để cho tôi một bát!"
Hắc Nhãn Kính tiếp tục gọi nói: "Không phải cậu nói sẽ không đến gần tôi ít nhất một trăm mét sao?"
Lê Thốc mắng to: "Lão tử bị anh làm cho thê thảm, không thể một chút phúc lợi cũng không có." Một lần nữa leo lên mui xe tải, cậu lại nghĩ đến một chuyện, lập tức lại bò xuống.
Hắc Nhãn Kính lấy từ ba lô ra cơm chiên, bắt đầu ăn, thấy cậu lại leo xuống, kinh ngạc nói: "Cậu làm gì mà không dứt khoát như vậy, leo lên leo xuống, chơi vừa rồi còn chưa đủ sao?"
"Anh nói là dẫn tôi ra ngoài vì hai người cùng đi, xác suất sinh tồn lớn hơn một chút, nhưng mà khi ra khỏi sa mạc, anh nhất định sẽ gϊếŧ tôi diệt khẩu."
" Đúng vậy." Hắc Nhãn Kính ăn một miếng, "Có vấn đề gì?"
"Tôi thà đợi chết ở đây còn hơn là để đến lúc nhìn thấy ánh sáng của sự sống thì bị anh gϊếŧ."
Hắc Nhãn Kính bỏ hộp cơm xuống, mỉm cười nói: "Cậu yên tâm, trên lý thuyết mặc dù là như vậy, tuy nhiên tình huống hiện tại có chút bất đồng."
"Chỗ nào?"
"Tôi không ra khỏi sa mạc." Hắc Nhãn Kính nói, "Tôi dự đoán, lúc này lương khô chỉ đủ cho cậu đi ra ngoài, tôi chỉ có thể đi nửa chặng đường."
" Cái gì? Vậy càng không phải anh sẽ gϊếŧ tôi sao. Như vậy một mình anh có thể rời đi." Lê Thốc nói.
Hắc Nhãn Kính cúi đầu nhìn cậu, cách kính râm, Lê Thốc không nhìn được ánh mắt của hắn. Dừng một chút, Hắc Nhãn Kính mới cười nói: "Cũng đúng, tại sao tôi lại không nghĩ ra." Nói xong liền tìm thứ gì đó trên người.
Lê Thốc thầm mắng mình, thực sự mình ngu rồi, sao lại đi nói lung tung. Đang muốn tiếp tục chạy, lại thấy Hắc Nhãn Kính căn bản không lấy đao ra mà là lấy thuốc lá, nói với cậu: "Cậu không hiểu, đối với tôi mà nói, cậu có thể sống tiếp thì có giá trị hơn."
" Vì sao?" Lê Thốc vẫn lùi về sau vài bước.
Hắc Nhãn Kính nói: "Bởi vì, cho dù tôi sống sót cũng không còn sống được bao nhiêu thời gian, mà cậu, tương lai của cậu còn rất dài."
"Tôi thấy anh cũng đâu có già lắm đâu." Lê Thốc nói xong câu đó liền hối hận, hận không thể tự tát mình mấy cái. Con mẹ nó, đây là mình đang thuyết phục hắn làm thịt mình sao? Đầu óc thế này rốt cuộc là làm sao mà lớn lên?
Hắc Nhãn Kính cười ha hả không ngừng, nói: "Cũng không phải nói tôi hoàn toàn không có khả năng sống sót trở về, cậu yên tâm lên ăn cơm, tôi nói nguyên nhân cho cậu."
Lê Thốc bò lên, lúc này cậu đã có kinh nghiệm, vẫn duy trì cự ly một cánh tay đối với hắn. Cậu ngồi xuống xong mới nhìn thấy trên tay Hắc Nhãn Kính quấn vòng một thứ gì đó, nhìn kỹ liền phát hiện đó là cắt ra từ trên cái móng vuốt vừa nãy, bây giờ nhìn gần, càng giống như một loại vỏ cây nào đó.
" Đây là...da của quái vật kia?"
Hắc Nhãn Kính hút một hơi thuốc, đưa mảnh da tới, nói: "Đó không phải là bàn tay, cũng không phải rắn, đó là một loài thực vật gọi là cửu đầu xà bách. Tôi dám khẳng định, dưới sa mạc này trồng một cây rất lớn, Ngô Tà cùng người phụ tá của hắn nhất định chưa chết."
"Vì sao?" Lê Thốc hỏi.
Hắc Nhãn Kính nói: "Bởi vì tập tính sinh hoạt của loài cây này. Chúng chỉ vây khốn con mồi, không có khả năng trực tiếp gϊếŧ chết con mồi." Hắc Nhãn Kính ăn cơm xong, ném ba lô của mình cho Lê Thốc, tiếp tục nói: "Bên trong có thức ăn nước uống. Cậu đi về phía đông ba mươi km, có một con đường quốc lộ vắng vẻ, theo đường quốc lộ lên hướng bắc. Tuy nơi này không chắc chắn sẽ có xe qua đường, nhưng cậu đi theo đường ô tô không chừng có thể gặp được một chiếc, cái này còn phải xem vận số của cậu."
"Anh thì sao? Không đi cùng tôi à?" Lê Thốc hỏi.
"Tôi đã nói, tôi chỉ có thể đi được nửa đường, vậy tôi còn đi làm cái quái gì. Tôi ở lại, cậu tự đi đi." Hắc Nhãn Kính liếc nhìn biển cát, "Cậu chưa chắc đã sống lâu hơn tôi, ở đây dù sao cũng là sa mạc, cậu cần phải cố gắng nhiều."
Lê Thốc nhìn trang bị, nói: "Nhưng mà bốn phía đều là thứ kia, tôi đi như thế nào? Có phải ông vẫn đang đùa tôi không?"
Hắc Nhãn Kính cài hắc chủy thủ vào thắt lưng, trên lưng đeo một cái túi nhỏ, nhảy xuống khỏi xe tải, nói: "Con người tôi rất công bằng, bây giờ tôi sẽ đi lên cồn cát kia, bắt đầu nhảy một điệu clacket. Cậu thừa cơ hội này chạy nhanh đi."
"Làm sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy?" Lê Thốc nói, đột nhiên cảm thấy chuyện này biến hoá quá nhanh, người này bây giờ là muốn liều mạng cứu mình sao?
" Đừng quá cảm động, tôi đã nói tôi phải bảo vệ Ngô Tà. Bây giờ bọn họ nhất định đang bị nhốt dưới đất, tuy rằng tạm thời sẽ không chết, nhưng một thời gian nữa thì cũng không biết thế nào, tôi sẽ xuống phía dưới tranh thủ thời gian. Trong ba lô của tôi có một chiếc điện thoại. Khi cậu đến nơi có tính hiệu thì gọi vào số đó, nói sự tình cho người trong điện thoại, lúc đó , sẽ có người vào sa mạc cứu bọn tôi, chuyện này không liên quan đến cậu nữa."
"A." Lê Thốc tìm trong ba lô, phát hiện bên trong quả nhiên có một cái điện thoại di động.
Hắc Nhãn Kính bỏ kính râm xuống, đeo lên một kính chắn gió màu đen, sau đó dùng một miếng vải đen không biết tìm được ở đâu che miệng mũi lại, cố sức buộc chặt. Lê Thốc bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lại hỏi: "Chờ một chút, nếu như tôi chết, không phải là anh cũng không được cứu?"
Hắc Nhãn Kính nhìn cậu một cái, gật đầu: "Đúng, thông minh đấy! Cậu nói chí phải, vậy nên cậu nhất định không được chết." Nói xong, Hắc Nhãn Kính chạy về hướng "Ly nhân bi" bên kia.
Lê Thốc nhìn hắn càng chạy càng xa, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mơ hồ thấy được mặt cát bên kia bắt đầu nổi sóng. Cậu biết mình không có bao nhiêu thời gian, lập tức nhảy xuống xe tải, chạy đi một hướng khác. Chạy một chút lại dừng một chút, vẫn quay đầu lại nhìn. Khi quay đầu đến lần thứ hai và lần thứ ba, cậu đã không còn thấy Hắc Nhãn Kính, cũng không biết là bị cồn cát che khuất hay là đã bị nhũng cánh tay đó kéo xuống cát.
Cậu cũng không quan tâm được nhiều như vậy, tiếp tục chạy về phía trước. Lúc này, mặt trời đã lên cao, cậu nắm chặt ba lô đựng trang bị GPS và thức ăn nước uống.
"Nhất định không được chết!" Cậu tự nói với mình, sau đó không chùn bước mà chạy về biển cát mênh mông trước mặt.