Quyển 1 - Chương 31: Tập Kích

Editor: An Nhiên

Mâu thuẫn mà Ngô Tà nói, chính là những thi thể bọn họ phát hiện được đều ở dưới gầm xe, điều này cho thấy lúc còn sống những người đó ở trên mặt cát. Nếu nói cát ở đây là một mối nguy hiểm thì việc này không phải là có phần bất hợp lý quá sao?

Ngô Tà nói: "Chúng ta thử phân tích một chút, ở đây tất cả mọi người đều nằm trên mặt cát, chứng minh được rằng, thứ bên dưới mặt cát dù thực sự tồn tại thì hẳn là cũng không phải thứ cái gì nguy hiểm. Nhưng để đề phòng, chúng ta vẫn nên ở trong xe, tối hôm nay cũng không cần lo nghĩ quá nhiều."

"Biết đâu thời gian trước khi bọn họ gặp nạn, thứ dưới mặt cát vẫn chưa tồn tại, sau này nó mới xuất hiện, chúng ta tốt nhất cẩn thận một chút." Lê Thốc nói.

Vương Minh nói: "Cẩn thận là tất nhiên. Chỉ có điều, suy nghĩ này của cậu cũng bi quan quá."

Vừa mới dứt lời, ba người đều thấy trong hố chôn tập thể, hình như có cái gì vừa di chuyển. Ngô Tà ngẩn người, nói với bọn họ "Đừng nói nữa."

Vương Minh hỏi hắn cái gì vậy, Ngô Tà nói: "Chủ động xuất kích thì hơn. Đi, đi xem."

Ba người lao xuống cồn cát, Ngô Tà cầm một cây gậy sắt cắm xuống phía dưới nơi cát chuyển động, khua khoắng vài lần, thấy không có gì cả. Hắn tiếp tục cắm tới bên cạnh, thứ vừa rồi di động dưới mặt cát nhất định là vật sống, hơn nữa di chuyển trong cát khác với trong nước, không nhanh được bằng, vật sống đó chắc vẫn còn ở gần đây, cùng lắm là ở sâu dưới cát này. Nghĩ vậy, hắn càng ra sức đào cát lên, đào được một lúc, phát hiện vẫn không có gì, liền cắm loạn xung quanh, muốn khiến vật kia bị kinh động mà chui ra.

Ngô Tà hành động bằng thời gian hút nửa điếu thuốc, Lê Thốc và Ngô Tà đều phát hiện vấn đề. Ngô Tà nói: "Hình như chúng ta không chôn thi thể sâu đến vậy?"

"Là sao?"

"Đào lâu như vậy rồi không thấy cái gì. Thi thể đâu?" Ngô Tà nói, "Đào chỗ cát này lên, nhìn lại xem những thi thể chúng ta chôn trước đó có còn ở đây hay không?"

Mấy người khom lưng bắt đầu đào cát, sau khi đào đến sáu bảy cái hố nhỏ, bọn họ phát hiện những thây khô chôn xuống vừa rồi đã bốc hơi không còn lấy một khối.

Ngô Tà vuốt mồ hôi lạnh, nói: "Tôi thay đổi chủ ý, nơi này chúng ta không thể ở lại."

"Vì sao chứ?"

" Tất cả mọi chuyện ở đâychúng ta đều không thể lý giải nổi, nơi này thực sự giống như một quỷ địa, ở lại nhất định chúng ta sẽ gặp những chuyện tồi tệ. Tuy tôi rất muốn biết nếu tiếp tục ở lại đây sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bất kể là mình có nghĩ thế nào thì trước vẫn phải đi khỏi đây, không cần thiết phải mạo hiểm mạng sống làm gì. Đi mau, mang tất cả những thứ có thể chứa nước đi lấy đầy nước. Mang theo tất cả những thứ chúng ta có thể dùng được, trước lúc trời tối phải xuất phát, rời khỏi nơi này."

Vừa dứt lời, Vương Minh đột nhiên kêu thảm một tiếng, cả người lập tức bị vật gì đó lôi thụt xuống cát. Lê Thốc cho là hắn bị lọt hố, vừa định đến kéo hắn lên, lại nghe thấy Vương Minh tiếp tục hét thảm, người hắn giống như bị một vật gì đó ra sức lôi đi, trong giây lát chìm vào trong cát. Lê Thốc ngây ngẩn cả người, đào tung cát lên, phát hiện dưới đó không có gì cả. Cậu nhìn Ngô Tà, phát hiện Ngô Tà đã chạy xa, hơn nữa còn vừa chạy vừa gào lên:

"Chạy nhanh giữ mạng!"

"Cái mụ nội nhà anh, bây giờ mới nói!" Lê Thốc lúc này mới phản ứng kịp, vừa xoay người, toàn bộ cát dưới chân liền di động, trong cát dường như có thứ gì cuộn lên hướng về phía cậu, cậu lập tức bỏ chạy về phía Ngô Tà.

Ngô Tà ở trên cồn cát cũng không thể chạy nhanh, chạy được vài bước, cách mười mấy mét, hai người đều ngã lăn xuống cát. Ngô Tà đang định đứng lên chạy tiếp, nhưng bởi vì độ dốc của cồn cát rất lớn, cố mấy cũng không dậy được, trái lại còn bị lăn xuống.

Lê Thốc so với hắn còn thảm hại hơn. Đến lưng chừng cồn cát cũng chưa chạy tới đã trượt lại xuống hố. Gần như ngay trong tích tắc đó, cậu nghe thấy bên trong lớp cát truyền đến một chuỗi tiếng ùng ục. Tiếp theo toàn bộ cát xung quanh đều ngọ nguậy, Lê Thốc thấy có vật gì đó bên dưới luồn thật nhanh về hướng Ngô Tà.

Sau đó, cậu nhìn thấy Ngô Tà leo đến trên đỉnh cồn cát, đang chuẩn bị lăn xuống mặt cồn cát bên kia để chạy trốn, nhưng chỉ bằng một cái chớp mắt, cái vật dưới đống cát đã luồn đến dưới chân Ngô Tà, nửa người Ngô Tà cũng bị kéo thụt vào trong cát.

Lê Thốc hoàn toàn bị cảnh tượng này làm cho sợ đến đờ người ra, phản xạ có điều kiện đầu tiên là cậu đứng lên chạy theo hướng khác, mới được vài bước, quay đầu lại nhìn, phát hiện Ngô Tà đã hoàn toàn biến mất. Toàn bộ sa mạc đã trở về trạng thái im lặng vô cùng, giống như cũng chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

"Oh, shit!" Lê Thốc chửi thề một câu. Cậu cũng không dám cử động, bởi vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tất cả phản ứng trong giây lát liền bị đóng băng. Cậu nhìn bốn phía, chỉ có bãi cát mênh mông vô bờ và hồ nước kia . Cậu nhắm mắt lại, cảm giác kết cục của mình cùng Ngô Tà, Vương Minh không khác nhau là mấy, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Nhưng mà cậu nhắm mắt đợi đã một lúc mà không xuất hiện bất kỳ chuyện quái dị nào nữa, cậu mở mắt ra lần thứ hai, phát hiện bốn phía vẫn không khác gì lúc trước, không có bất kỳ vật gì tấn công cậu, xung quanh cứ bình an vô sự mà hiện ra.

Lê Thốc nhíu mày, lại một lúc nữa, mới ý thức được hình như cái con tấn công Ngô Tà và Vương Minh không có hứng thú với cậu, hay có lẽ là nó còn chưa phát hiện ra cậu. Là vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là bởi vì tiếng động sao? Cậu nghĩ, nhớ tới rất nhiều phim kinh dị Âu Mỹ có nói về quái vật bên trong cồn cát, nghĩ thầm con quái vật này nếu như không dựa vào khứu giác, mà khả năng truyền âm trong sa mạc rất tốt, hay là nó dựa vào thính giác?

" Nếu như mình không di động, có thể vật kia không phát hiện được mình." Lê Thốc lặng yên suy nghĩ, nhưng hiện tại ở đây nắng rất gay gắt, nếu như không rời đi, chỉ một lát nữa thôi cậu cũng bị sấy khô. Làm sao bây giờ?

Lê Thốc từ từ bình tĩnh lại, bao nhiêu gian khổ từ khi còn bé đã luyện cho cậu có thần kinh vững vàng trong hoàn cảnh trước mắt. Cậu quyết định thử một phen, chầm chậm cởi thắt lưng ra, quăng tới cồn cát cách đó không xa. Thắt lưng rơi trên mặt cát, nhanh chóng trôi xuống, mang theo một chút cát.

Cậu ngừng thở,nhìn hướng đó, quan sát bốn phía xem có vật gì xông tới đó không.