Quyển 1 - Chương 30: Thu Xếp Hiện Trường

Editor: An Nhiên

Chuyện phiếm vừa xong, Ngô Tà lại nói với hai người kia: "Hiện tại việc quan trọng nhất là làm rõ nguyên nhân gây nên thảm kịch ở đây, vì vậy bắt đầu từ ngày mai, chúng ta phải kiểm tra tất cả các xe một lần. May mắn nhất của chúng ta bây giờ là gì? Là người nơi này đều bị gió cát vây khốn, bị vùi lấp mà chết, chứ không phải vì hết lương thực nước uống mà chết, vì vậy có lẽ trên xe vẫn còn nhiều lương thực. Những thứ đó, ví dụ như lương khô quân dụng, có lẽ ở trong thời tiết khô hanh như thế này vẫn còn ăn được, vì thế mà chúng ta phải vô cùng cẩn thận tìm kiếm toàn bộ các xe, sau đó tìm lương khô trên người mỗi thi thể."

Lê Thốc hỏi: "Làm sao anh biết những người này không bị chết đói chết khát? Tôi nghĩ gió cát có lớn tối đa chỉ vây khốn được người ta chứ không thể gϊếŧ được người, nguyên nhân bọn họ chết chính là do đã tiêu hao hết thức ăn nước uống."

Ngô Tà vỗ vỗ vai Lê Thốc: "Trẻ con sống trong thành phố quá lâu, cậu có biết cái gì là bão cát lớn không?" Lê Thốc lắc đầu, Ngô Tà nói, "Bảo cát xảy ra khi mà chung quanh nó tất cả mọi thứ không ở thể khí mà ở thể rắn, cậu hiểu không? Nói cách khác cuối cùng cậu chết vì không thể thở được. Đó lại phân ra hai trường hợp, một là một lượng cát lớn tắc trong miệng mũi cậu, làm cậu không thể hô hấp, nếu cậu không có một nơi đặc biệt kiên cố để tránh gió, cậu sẽ chết vô cùng thảm, loại thứ hai là bị gió cát vùi lấp mà chết."

"Vậy sao!" (-Tiếng Nhật nha) Lê Thốc nói. Còn chưa nói hết đã bị Ngô Tà đạp từ cồn cát xuống dưới: "Nói tiếng Trung đi."

Tròn hai ngày kế tiếp hoàn toàn là công tác thu dọn hết sức phiền toái, ban đầu Lê Thốc còn hơi sợ đám người chết kia, nhưng đến hoàng hôn ngày đầu tiên, Lê Thốc đã có thể giống Ngô Tà, coi thây khô này giống như vật thể không có sinh mệnh mà xử lý. Quả nhiên như Ngô Tà dự đoán, bọn họ tìm thấy ở xe tải một ít lương khô, thu dọn qua loa rồi ăn chỗ lương khô ấy, uống nước trong hồ, cũng không thể lo lắng đến chất lượng thức ăn nước uống, giữ mạng quan trọng hơn.

Bọn họ lôi tất cả thi thể từ trong xe ra, sau đó tìm một cồn cát xa xa, chôn từng hết vào một chỗ. Về sau bọn họ phát hiện số lượng thi thể thực sự quá nhiều, bằng sức của mấy người họ căn bản không thể chôn cẩn thận như vậy, vì vậy bọn họ đành phải ném thi thể từ trên cồn cát xuống, sau đó thuận theo dòng cát chảy xuống, bọn họ sẽ lấp đầy hố cát này bằng những xác người kia.

Đến buổi chiều ngày thứ hai, tính qua thì bọn họ đã xử lý hơn một nghìn xác người, số lượng khổng lồ ấy chất thành một đống cao vυ"t. Ngô Tà quyết định lập một bia mộ cho nhưng quân nhân đã chết này. Lúc lập bia, Lê Thốc hỏi Ngô Tà nên đặt tên mộ bia là gì cho dễ nghe.

"Tên gì thì hay nhỉ?" Ngô Tà nói, "Bất kể mục đích đi tới cái chỗ này của bọn họ là gì, dù sao người cũng đã chết, tôn trọng người chết là truyền thống tốt đẹp của chúng ta."

"Gọi là bia tưởng niệm một ngàn liệt sĩ được không?" Lê Thốc nói.

Vương Minh phản bác: "Liệt sĩ mặc dù là một danh hiệu vinh dự, nhưng ở đây gọi là liệt sĩ dù sao cũng cảm giác không được ổn lắm, hay mình đặt một cái tên xúc động hơn đi."

Ngô Tà nhìn hắn: "Xúc động sao, cậu mà cũng biết nói văn à?" Vương Minh gãi đầu, cười hề hề.

Lê Thốc tiếp tục nói: "Không bằng gọi là 'ly nhân bi' đi. Ly nhân ly nhân, người phải xa quê nhà, lại không thể trở về nữa, nói cho cùng cũng rất bi thương. Đương nhiên là bi thương vô hạn rồi."

Ngô Tà gật đầu: "Quả là mầm non tương lai của đất nước. Đặt tên không tệ, chúng ta sẽ lập bia như thế. Ba chữ này cậu biết viết chứ?"

"Tôi là học sinh trung học phổ thông." Lê Thốc cả giận nói, "Tôi không mù chữ như mấy người."

Bọn họ tìm một tấm kim loại, Ngô Tà khắc lên mấy chữ "Ly nhân bi", Vương Minh chôn chặt xuống cồn cát. Lê Thốc phát hiện chữ Ngô Tà rất đẹp, ý thức được kẻ trộm mộ này không phải dạng mù chữ.

Mấy người bái lạy, Ngô Tà lẩm bẩm: "Các vị tiền bối, tôi biết linh hồn của mọi người đang quanh quẩn đâu đây, người ta nói ai đã bị vây chết trong sa mạc sẽ vĩnh viễn không thể ra khỏi đó được, nhưng xin mọi người yên tâm, chỉ cần mọi người phù hộ bọn tôi, dõi theo bọn tôi, nhất định bọn tôi có thể đi ra ngoài. Trong các vị ai đầu thai thì tiếp tục đầu thai, ai doạ người thì tiếp tục doạ người, ai làm quỷ thì tiếp tục làm quỷ, chuyện mọi người muốn làm đừng bỏ lỡ. Vậy ok không?"

Lê Thốc hỏi: "Anh học được mấy lời tế đó ở đâu?"

Ngô Tà trả lời: "Đây là sở trường đặc biệt của một người bạn tôi. Hiện tại tôi phát hiện, ở đây mà nói những lời như vậy, đủ khiến bản thân có chết cũng thấy vui lòng."

"Suy nghĩ của vị bằng hữu đó cũng quá là chết chóc đi." Lê Thốc nói.

Ngô Tà cười cười: "Bạn của tôi không phải dùng từ 'chết' là có thể hình dung, có cơ hộ sẽ giới thiệu cho cậu biết, nếu như cậu chưa bị tôi làm thịt."

Bọn họ xử lý xác chết xong, liền bắt đầu xử lý đến những vật người chết để lại, quả thực đúng như lời Ngô Tà, đống xác kia để lại rất nhiều thứ. Cuối cùng bọn họ sắp xếp gom nhặt phải được ba bốn bao tải.

Khi tiến hành phân loại, Lê Thốc phát hiện đa phần những thứ Vương Minh tìm được đều là đồ trang sức. Quân nhân không thể tuỳ ý mang đồ trang sức, mấy thứ này chắc là bọn họ mang theo bên người, có rất nhiều tem phiếu thực phẩm thời đó cũng với tiền bạc, còn có những nhẫn và đồng hồ đeo tay dùng vải nhựa bọc lại.

Lê Thốc cả giận nói: "Con mẹ anh, đây là trộm cắp của người chết?"

Vương Minh cũng không tức giận, ung dung nói: "Cậu không hiểu rồi, bắt chúng chôn ở nơi chim không thèm lượn tới, cuối cùng qua vài tỷ năm sẽ biến thành khoáng vật, cũng không có cơ hội nào để được người ta khám phá ra cả, đúng không? Vì vậy chôn ở đây rất lãng phí. Theo tôi, lão tử đem cậu tới thế giới văn minh, cái này lão tử bán lấy tiền, hoặc là trở thành đồ lưu niệm. Đây đều là chuyện tốt, đây gọi là không lãng phí của công, để những đã nằm xuống kia có thể qua đây mà hưởng thêm chút vị hồng trần."

Còn chưa nói dứt lời, Vương Minh bị Ngô Tà vỗ lên đầu: "Bình thường thời gian tiếp khách hàng không thấy cậu thông minh như thế, lúc mò tiền hóa ra cũng thông minh phết."

Vương Minh nói: "Đây là thành quả học tập từ ông chủ."

Đang nói, Lê Thốc lấy ra một cái nhẫn từ đống đồ của Vương Minh, cái này rõ ràng là của phụ nữ, Lê Thốc nói: "Ồ, trong đống thi thể có cả phụ nữ sao?"

Vương Minh gật đầu: "Hẳn là có, nhưng mà đều thành ra như vậy rồi, là nam hay nữ cũng không thể phân biệt được."

Lê Thốc nói: "Đem nam nữ đều chôn cùng một chỗ có phải hơi bị bất ổn không?"

Ngô Tà nói: "Không quản được nhiều như vậy,"

Nói xong, mấy người đều bất giác đưa mắt về hướng nấm mộ, sau đó lại liếc nhau cười, thầm nghĩ để mà phân biệt được những thây khô này là nam hay nữ chắc còn mạo phạm họ hơn nữa, thật ra mà nói, bọn họ làm thế này đã là tận tâm lắm rồi.

Ba người cười xong, đang chuẩn bị tiếp tục phân loại di vật, bỗng nhiên Ngô Tà nhíu mày một cái, nói: "Không đúng!"

Lê Thốc nói: "Tôi đã nói là không đúng mà, hay là chúng ta đào những nữ thi lên, chôn lại ở chỗ khác đi."

Ngô Tà nói: "Không phải chuyện đó, bia mộ chúng ta vừa lập đâu rồi?"

Mấy người đều đứng lên, nhìn lại cồn cát bên kia lần nữa, phát hiện thực sự không thấy bia mộ họ vừa cắm.

Lê Thốc hỏi Vương Minh: "Có thể là cắm không chắc chắn nên bị đổ không?"

Vương Minh cả giận nói: "Lão tử cắm sâu trong cát tối thiểu là tám chín tấc, đâu dễ đổ như vậy, vừa rồi ở đây cũng không có gió."

Ngô Tà suy nghĩ một chút, sờ sờ cằm, nói: "Cãi nhau làm gì, đi, đi xem xem."

Mấy người đi tới, Vương Minh còn không quên cho tất cả đống đồng nát của hắn vào trong mấy bao tải rách. Đến cồn cát nhìn, mộ bia kia đã hoàn toàn không thấy đây nữa. Ngô Tà than một tiếng: "Chuyện lạ năm nào cũng có, riêng năm nay lại đặc biệt nhiều." Nói xong nhìn về phía Lê Thốc và Vương Minh, làm vẻ mặt vô cùng ai oán.

"Anh trưng cái mặt đó làm gì vậy?" Lê Thốc hỏi, thầm cảm thấy đầu óc Ngô Tà quả thật không bình thường.

"Là tôi thương hại các cậu, cũng thương hại chính mình nữa. Tôi có một dự cảm rất xấu." Ngô Tà nói, chỉ vào nơi vừa có mộ bia trên cồn cát, "Thường khi tôi gặp phải tình huống như vậy, thế nào cũng sẽ đi kèm theo mấy chuyện quỷ dị. Tất cả mọi chuyện sau cùng sẽ kết hợp lại làm một. Xem ra, ở nơi này không phải chỉ ba người chúng ta động đậy được, các cậu nhìn kỹ dưới cát kìa."

Lê Thốc nhìn theo phương hướng Ngô Tà chỉ, chợt phát hiện cồn cát bên kia có một đường uốn lượn mờ mờ, bởi vì cát màu trắng cho nên vết tích không quá rõ ràng. Cậu bước qua rồi ngồi thụp xuống sờ thử, nhìn như là vết bò trên cát của loài rắn.

"Là rắn sao? Rắn cũng muốn trộm đồ trong sa mạc?" Trong lòng Lê Thốc nghĩ.

Vết tích trườn xuống đến gò cát nơi bọn họ dựng bia "Ly nhân bi" trên hố chôn tập thể. Trong hố cát này, vùi hơn một nghìn xác người, điều này làm cho Lê Thốc chợt như hiểu được điều gì đó bất hợp lý đang diễn ra.

"Có vẻ là thứ gì đó đã bò ra từ đống thi thể, nhìn vết tích này chắc là thứ có dạng thuôn dài. Khi chúng ta dời thi thể có phát hiện rắn hay vật sống nào không?' Ngô Tà hỏi.

Hai người kia đều lắc đầu, Vương Minh còn nói: "Cho dù có rắn, dấu vết cũng không lớn như thế này, nếu không cũng sẽ không nông như vậy. Chúng cũng không thể hất đổ được bia mộ đâu."

Lê Thốc cũng phản bác suy đoán của Ngô Tà: "Không đúng, những vết tích này không phải hình thành trên mặt cát, mà là dưới mặt cát có gì đó di chuyển tạo thành. Hay là dưới mặt cát có loại rắn nào đó hoạt động, hoặc một thứ gì tương đối dài?"

Ngô Tà sờ sờ cằm, nhìn về nơi ô tô xếp thành doanh địa vòng tròn, lắc đầu nói: "Thì ra là như vậy, ở đây có một mâu thuẫn, không biết các cậu có phát hiện ra không."