Editor: An NhiênLê Thốc, Ngô Tà và Vương Minh cùng nhau dọn dẹp ra một khu vực sạch sẽ bên cạnh một chiếc xe tải, ba người nửa nằm nửa ngồi nghỉ ngơi. Trong lòng Lê Thốc vẫn hơi sợ hãi, dù sao cậu biết xe tải sau lưng mình bày một đống người chết, mà dưới gầm kia cũng vẫn còn một hai cái xác nữa bị chôn vùi chưa được đào lên.
Nhìn bốn phía, Lê Thốc hỏi Vương Minh: "Vì sao những người lính này phải dùng xe tải vây quanh cái hồ kia?" Vừa rồi trong quá trình thăm dò, bọn họ phát hiện ít nhất có ba trăm chiếc xe tải như vậy, tất cả người chết đều nằm trong phạm vi xung quanh xe tải. Từ cách sắp xếp có thể hiểu là loại bố cục này không thể nào là ngẫu nhiên hình thành, rõ ràng là xe tải ở đây bao vây thành một doanh địa vòng tròn.
Đối với phương thức sắp xếp vây quanh hồ của xe tải, Ngô Tà nghĩ lúc đó những quân nhân này phán đoán là chính xác. Bởi vì nơi này rất nhiều xe, nếu như không chọn cách đậu xe như vậy, ví như muốn xếp thành một hàng dài, vậy rất nhiều xe tải phải đứng cách hồ một khoảng rất xa, muốn lấy nước nấu cơm cũng thành bất tiện, dù sao ở trong sa mạc yếu tố quan trọng nhất để sinh tồn chính là càng gần nguồn nước càng tốt.
Ngô Tà châm một điếu thuốc lá tìm thấy trên người một xác khô, mặc dù khô đến mức hoàn toàn không có một chút hơi nước nào, nhưng có còn hơn không, sau đó hắn nói với Vương Minh:
"Ngoại trừ cách giải thích thông thường, còn có hai khả năng tương đối lớn. Một là trước khi có bão cát, bọn họ muốn dùng cách này để bảo vệ cái hồ kia, không cho nó bị bão cát vùi lấp, như vậy biết đâu có thể duy trì thời gian sinh tồn lâu hơn. Một đội có hơn ba trăm chiếc xe bị kẹt trong sa mạc, cơ hội sống của họ là tương đối lớn, vì nhân lực vật lực của bọn họ đều dồi dào, có nhiều cách để phái người ra ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ, chỉ cần đem một số trang bị tập hợp lại, chia cho một nhóm đi ra ngoài cũng rất có khả năng đến được nơi có người sống. Nhưng bọn họ vẫn bị kẹt ở đây, điều này rất khác thường, có thể là do một trận bão cát lớn chưa từng thấy gây nên."
Lê Thốc thấy lúc Ngô Tà nói những lời này, sắc mặt cũng không phải đặc biệt bình tĩnh, vì vậy cậu hỏi Ngô Tà: "Còn khả năng kia thì sao? Từ biểu hiện của anh tôi nghĩ anh nghiêng về khả năng thứ hai hơn."
Ngô Tà thở dài, nói:
"Thật ra lâu nay, những chuyện tôi gặp phải đều có kết quả rất kỳ quái. Nói cách khác tình huống có xác suất thấp nhất lại là tình huống tôi có khả năng gặp phải nhất, Hiện tại, khả năng thứ hai tôi suy đoán có chút không bình thường, nhưng với khả năng thứ nhất, cậu nghe có thể thấy không thấy được sơ hở, trên thực tế rất nhiều chuyện là chúng ta từ hiện tượng mà suy nghĩ trái ngược, bên trong có nhiều chi tiết cổ quái khiến mình theo bản năng không tính tới. Ví thử như cái hồ này, thực sự sẽ bị bão cát vùi lấp hết sao? Một cái hồ lớn như vậy, dù có là bão cát lớn hơn nữa, nước cũng không có khả năng hoàn toàn bị vùi lấp, bởi vì khi đổ cát vào nước, mực nước sẽ ngày càng dâng cao, hồ càng lúc càng mở rộng, nó không thể biến mất được."
"Ông chủ, tôi nghĩ khả năng thứ hai mà anh suy đoán tốt nhất chúng ta không nên nghe, nhỡ đâu nó xảy ra thật thì chúng ta nhất định sẽ gặp xui xẻo."
Ngô Tà liếc mắt nhìn Vương Minh, vẫn tiếp tục nói: "Khả năng còn lại là, thật ra bọn họ muốn dùng xe tải để vây cái hồ này lại, không để hồ dời đi."
"Vây hồ lại?" Vương Minh hỏi, "Vì sao bọn họ muốn vây hồ lại?"
Ngô Tà lắc đầu: "Cái này tôi không rõ, nhưng nếu là khả năng thứ hai, rõ ràng cuối cùng bọn họ đã thất bại."
Cách nói này có phần gây sợ hãi, Lê Thốc nghĩ không thể có chuyện đó được, cậu cho rằng suy luận cũng chỉ là dựa vào thực tế mà dự đoán ra, nó hoàn toàn chỉ là lý thuyết thôi. Cậu càng nghĩ rằng đầu óc Ngô Tà ở một số phương diện có chút không bình thường, vì vậy liền phản bác: "Hồ này có thể di động tự do trên sa mạc, hơn nữa nó lại là nước, làm sao có thể ngăn được nước chứ?"
"Tôi đã nói đây chỉ là một suy luận, một khả năng. Hơn nữa chúng ta không biết phương thức di động của cái hồ này, làm sao cậu biết là không ngăn được?"
Lê Thốc thở dài, thực ra thì cậu là người tương đối thực tế, suy nghĩ như này cậu cho rằng có nói tiếp cũng không có ý nghĩa, liền nói lại: "Thảo luận mãi như vậy cũng không có kết quả, hiện tại quan trọng nhất là mạng sống của chúng ta. Ông chủ Ngô, anh nghĩ chúng ta có thể còn sống mà ra ngoài không? Với kinh nghiệm của anh, chắc anh phải chắn chắn được phần nào rồi chứ?"
Ngô Tà đáp: "Hiện tại tôi vẫn không thể kết luận, dù sao hơn ba trăm chiếc xe ở đây, một đội ngũ hơn nghìn người, lại cùng chết một chỗ như này. Giả thiết sức mạnh đã vây chết bọn họ năm đó còn ở đây, vậy chúng ta nhất định là lành ít dữ nhiều rồi. Ưu thế duy nhất của chúng ta chính là tôi, ông chủ của các cậu, tôi có hiểu biết đặc biệt đối với mấy thứ này, vì vậy hiện tại tôi cũng không sợ, thực chất không có gì phải sợ. Tôi tin tưởng kinh nghiệm của tôi, hễ nơi này có bất kỳ nhân tố quỷ dị nào, chỉ cần có nước duy trì sự sống là có thể từ từ suy nghĩ cách thức giải quyết, cho nên cái hồ này đối với chúng ta mà nói quả thực rất quan trọng."
Ngô Tà đang nói, Lê Thốc đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay sang hỏi Vương Minh: "Phó quản lý Vương, vậy lúc anh xuống hồ có thấy trong hồ có cá không?"
Vương Minh lắc đầu nói: "Ở nơi như thế này lấy đâu ra cá, cho dù có, số lượng cũng rất ít, khẳng định là rất khó bắt được. Nếu như cậu đang đói bụng muốn ăn cá, tôi có thể thử bắt xem sao. Nhưng mà ở đây có sẵn rất nhiều thịt muối, tôi nghĩ đem thịt này đun lên, hương vị nhất định không tệ đâu." Nói xong, Vương Minh còn nhìn thoáng qua Ngô Tà.
Lê Thốc suy nghĩ một chút, phát hiện thịt muối trong lời hắn là chỉ những thây khô này, liền đổ mồ hôi lạnh. Cậu nhìn Ngô Tà, muốn từ phản ứng của Ngô Tà để đoán xem có phải Vương Minh đang nói đùa hay không. Ngô Tà lại nói: "Cái này cũng không sai. Hây, không ngờ sau vô số lần vào sinh ra tử, mỗi khi đến lúc cùng đường mạt lộ, phải chuẩn bị ăn thịt người chết khô, nhưng mỗi lần đến cuối cùng đều có thể chuyển nguy thành an. Lúc này đây ông trời chuẩn bị cho ta nhiều thịt khô như vậy, chẳng lẽ là muốn cho ta một lần ăn bù lại toàn bộ những lần trước đây chưa ăn kịp?"
Vương Minh tiếp tục phụ họạ: "Thịt người loại này, sấy khô rồi hương vị so với thịt bò khô cũng không khác là mấy, hơi nước đều sấy hết, không có vấn đề gì." Nói xong hắn còn vỗ vỗ Lê Thốc, "Cậu ăn quen là được."
Lê Thốc toàn thân sợ hãi hỏi Ngô Tà: "Các người đều đã ăn rồi? Hay là chỉ nếm thử một chút?"
Vương Minh lắc đầu, Ngô Tà cũng lắc đầu.
Lê Thốc thở dài một hơi, còn nói thêm: "Vậy hai người nói hùng hồn như vậy làm gì?"
Ngô Tà nói: "Cậu không hiểu rồi, đi theo bọn tôi, càng là sự việc kinh khủng càng phải coi nhẹ, càng coi nhẹ, đến khi cậu thực sự gặp phải.... Nói như thế nào nhỉ? Cậu sẽ không còn thấy quá kinh khủng nữa."
Lê Thốc nói: "Xùy! Tôi không thiếu đầu óc như mấy người, không thể tự lừa mình."
Ngô Tà nói: "Tên nhóc này, chờ đến khi thực sự hết cách rồi, cậu có muốn nghĩ như vậy cũng không kịp. Tôi cũng không quản cậu, dù sao thì cậu cũng là lương thực dự trữ của bọn tôi, khi bọn tôi chán ăn đồ khô rồi sẽ ăn tươi."
Lê Thốc lại xùy dài một tiếng, lúc đó cậu còn chưa ý thức được trong lời này của Ngô Tà bao hàm kinh nghiệm và trí tuệ khắc sâu đến cỡ nào, cũng hoàn toàn không ý thức được, hiện tại bọn họ đang gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng là thức ăn rất hữu hạn. Vương Minh và Ngô Tà nói điều này giống như đang đùa giỡn, thật ra chính là để tránh cho khi ở vào hoàn cảnh khó khăn, phần lớn điều đáng ngại nhất là người ta sẽ bị mất lòng tin ngay từ đầu.
Những điều này, lúc đó cậu vẫn còn không thể hiểu được, đến khi cậu thực sự hiểu được, đã lại rơi vào một hoàn cảnh khác.