Quyển 1 - Chương 15: Badain Jaran

Editor: An Nhiên

Xe jeep chạy như bay cạnh rừng Hồ Dương giáp ranh sa mạc Badain Jaran, giữa trưa, mặt trời lên cao chói chang, phía trước xe jeep cát bụi tung lên mù mịt.

Sa mạc Badain Jaran ở phía tây cao nguyên A Lạp Thiện trong khu vực Mông Cổ, thuộc loại sa mạc cao nguyên. Khả năng lưu động của cồn cát vô cùng lớn, có người nói phần lớn cồn cát ở đây đều là cồn cát có thể di chuyển, cát cuộn lên rất nhiều lần.

Ngô Tà, Vương Minh, Lê Thốc và một người khác tên là Mã Nhật Lạp ngồi chung một chiếc xe jeep. Lê Thốc nghĩ cái tên Mã Nhật Lạp này có thể có rất nhiều ý nghĩa, vài cái trong đó lại rất thú vị.

Suốt dọc đường, Ngô Tà có nói về một số chuyện, giải thích cho Lê Thốc vài tư liệu cậu nên biết. Thí dụ như, ở trong đội này, Ngô Tà dùng tên giả là Quan Căn, hắn ngụy trang thành một tác gia đang đi du lịch, mà Lê Thốc là trợ lý chụp ảnh cho hắn, Vương Minh dùng tên thật, làm trợ lý về sinh hoạt cho hắn. Còn Mã Nhật Lạp chỉ phụ trách làm phiên dịch viên, Mã Nhật Lạp là người Mông Cổ, biết nói tiếng bản địa.

Bọn họ xuất phát từ Bắc Kinh, sau khi xuống máy bay thì ngồi ô tô, tổng cộng có ba xe, xe phía trước họ là mấy giáo viên và sinh viên ngành khảo cổ, còn trên xe phía sau là của người hợp tác đầu tư cho đội. Trước cả ba chiếc xe là xe hỗ trợ của lực lượng bộ đội địa phương. Bốn chiếc xe đi thành một đoàn, hiện tại đã tiến vào khu quản lý của chính quyền, nơi này thuộc vùng bảo hộ rừng, người ngoài không thể tự do đi vào.

Bọn họ cũng không thể trực tiếp lái xe đến nơi họ muốn, bởi vì xung quanh nơi đó bị rất nhiều cồn cát bao quanh. Bọn họ phải thuê lạc đà ở trụ sở binh sĩ phía trước, Lê Thốc nghe vài người lính nói, lạc đà đã chuẩn bị xong.

Dọc đường Vương Minh nói cho bọn họ một số kiến thức cơ bản, cũng chẳng biết hắn đọc được ở trên trang web nào. Hắn nói cồn cát đồ sộ là đặc điểm của sa mạc Badain Jaran, có thể cao đến hai, ba trăm mét, cao nhất là cồn cát Ô Châu Mộc, cao tới năm trăm hai mươi tám mét, là cồn cát đồ sộ nhất thế giới. Giữa những cồn cát lớn có hơn một trăm bốn mươi hồ nhỏ phân bố rải rác, dân bản xứ gọi là hồ. Phần lớn hồ này là hồ nước mặn, tuy nhiên cũng có nước ngọt, cực kỳ hiếm gặp, điều này làm Lê Thốc thấy rất khó hiểu. Chung quanh hồ có nhiều đầm nước mặn và đồng cỏ nhiễm mặn, những đồng cỏ thấp này là nơi quan trọng để chăn thả gia súc và định cư của dân du mục.

Phần lớn dân du mục là người bộ tộc Ngoã Lạt của Mông Cổ, đây là một dân tộc có lịch sử khá lâu đời. Badain là tên người phát hiện ra sa mạc này, khi Badain đi vào sa mạc đã phát hiện tất cả sáu mươi hồ, Jaran là ý chỉ sáu mươi trong tiếng Mông Cổ. Đó là lý do người đời sau gọi sa mạc này là Badain Jaran.

Hồ ở nơi này giống như một kỳ cảnh vậy, từ xưa, tầm mắt người lữ hành bị núi cát ngăn trở, cho nên khi đi qua cồn cát sẽ thấy hồ nước được bao bọc giữa những núi cát, mặt nước lại có màu xanh lam nên rất nhiều người đã cho là mình nhìn thấy ảo giác. Cho dù trong mùa bão cát, khắp trời là cát bụi thì xung quanh hồ vẫn rất quang đãng, không hề bị cát bụi chôn vùi.

Chắc đã từng có nhiều người thấy các hệ điều hành Microsoft có một hình ảnh gió thổi cát bay tạo thành những núi cát liên miên không ngớt, xen chằng chịt vào nhau rất thú vị. Ở đây độ sáng không đồng đều làm hiện lên từng khối màu vàng nhạt, màu da cam và đỏ lửa rất lóa mắt. Mà vân cát trôi như từng đợt sóng cuộn, dưới tác dụng của ánh sáng biến ảo thành nhiều hoa văn kỳ thú, có chỗ giống như Đôn Hoàng phi thiên, chỗ lại giống như kim tự tháp Ai Cập, còn chỗ giống như bóng dáng Đức Phật, lại có cả chim bay cá nhảy, cụ thể có mà trừu tượng cũng có, tất cả giống như một triển lãm tranh nhiều trường phái. Trong số đó, hình ảnh về ngôi chùa dưới biển, hình Nặc Nhĩ và quanh núi cát được cho là bí ẩn và đẹp nhất. ( Đoạn miêu tả này đến từ internet)

Tuy nhiên nơi bọn họ muốn đi là Cổ Đồng Kinh, hình như cũng chẳng có liên hệ với những điều này. Nghe nói Cổ Đồng Kinh là một khu vực vô cùng quỷ dị, bị người dân bộ tộc Ngoã Lạt bản địa coi là "nơi ở của ma quỷ."

Trong tư liệu, Lê Thốc thấy, mục đích chuyến đi này của bọn họ là khảo cổ và khảo sát địa chất. Rõ ràng, sau khi Ngô Tà bắt cậu giả làm nhϊếp ảnh gia sẽ càng thuận lợi để trà trộn vào đây. Tính toán gì của người này vô cùng khôn khéo.

Sa mạc mênh mông bát ngát, cậu không biết số phận đang chờ đợi cậu là gì.

Không khí khô hanh làm cho vết thương sau lưng Lê Thốc ngứa ngáy khó nhịn. Trên lưng mình là đồ hình kỳ quái, kẻ trộm mộ trà trộn vào đội khảo sát, Ngô Tà lại ra vẻ rất nghiêm túc, làm cậu thường xuyên lo lắng mơ hồ.

Bảy giờ sau bọn họ đến được nhà kho quân sự, dưới sự trợ giúp của những binh lính, bọn họ tổ chức một đội lạc đà, có sự tham gia của dân bản xứ để giúp họ dẫn lạc đà.

Thời gian trên lưng lạc đà đi vào cồn cát, Lê Thốc buồn chán muốn chết, lần đầu tiên cố lấy dũng khí để hỏi Ngô Tà một vấn đề.

"Ông chủ, tôi rất nghe lời, vậy chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Tại sao ông không tự đến mà phải đi theo đội ngũ này?"

"Chỉ là vừa lúc có một đoàn người cũng muốn đến Cổ Đồng Kinh, đồng thời bọn họ là đi khảo sát, việc này có thể được chính quyền địa phương giúp đỡ rất nhiều. Tôi đi cùng đội của họ so với tự đơn độc hành động thì tiện lợi hơn nhiều." Ngô Tà nói, "Vì thế tôi làm một thành viên trong bọn họ, dù sao thì những gì tôi biết hơn họ rất nhiều, hơn nữa thứ tôi muốn cũng không đυ.ng chạm gì đến họ, có thể giúp đỡ nhau vẫn tốt hơn."

"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"

"Cũng không hẳn vậy, ở mức độ cao hơn, thứ bọn họ muốn tìm và thứ tôi muốn tìm cũng có chút liên hệ. Tôi đi theo bọn họ, bọn họ cũng mong muốn tôi có thể cố gắng hết mức để bảo vệ bọn họ. Nơi bọn tôi muốn đi rất nguy hiểm, nếu như không biết gì cả thì rất dễ xảy ra sự cố."

Lê Thốc nhìn Ngô Tà, nghĩ hắn đang nói thật. Đó là theo trực giác của cậu, nhưng lý trí của cậu luôn nghĩ Ngô Tà còn chưa nói ra hết. Kẻ trộm mộ đi bảo vệ đội khảo cổ, điều này có thể xảy ra sao?

"Hiện tại tôi buôn cổ vật, đã không còn là kẻ trộm mộ, tôi không làm cái nghề ấy cũng rất lâu rồi." Ngô Tà nói, "Dù có nhiều tiền bạc hơn nữa cũng không mua về được thứ tôi muốn." Nói rồi thở dài, dường như rất chán nản.

Vậy ngươi còn đi làm gì, trong lòng Lê Thốc nghĩ, ngươi đã không làm trộm mộ nữa thì đi làm cái rắm gì, hiểu sớm một chút rồi cả đám quay về là được.

"Tôi không đến đây vì tiền tài, cậu cũng đừng quá coi thường tôi." Ngô Tà nói, "Tôi tìm nơi này vì những thứ khác."

"Là cái gì?"

"Tâm trạng tốt sẽ nói cho cậu biết." Ngô Tà nhìn Lê Thốc, bỗng nhiên động vào sau lưng cậu một cái, đau đến mức cậu suýt phải kêu lên. "Được rồi, đổi đề tài." Ngô Tà nói.

"Anh có kế hoạch gì?Tôi cũng không thể lấy không tiền của anh, tôi cũng có thể giúp anh làm mấy chuyện trong khả năng của tôi. Nếu không chán như thế này, không cần đến Cổ Đồng Kinh tôi cũng điên mất." Lê Thốc quả thực đã sớm chán bằng chết, thời gian những người này đi một câu cũng không nói, mà cũng chẳng ai chịu nói gì cả.

"Kế hoạch của tôi..." Ngô Tà suy nghĩ một chút nhưng không nói tiếp, hắn im lặng lát sau mới nói, "Chờ đến nơi cắm trại đầu tiên tôi sẽ nói cho cậu biết, nói trong dăm ba câu không hết được." Nói xong, Ngô Tà bỗng nhiên để lộ vẻ mặt mệt mỏi.

Điều này làm cho Lê Thốc hơi buồn bực, cậu mơ hồ nghĩ, người tên Ngô Tà này nhìn như bình tĩnh ung dung nhưng nội tâm giống như đang đè nặng một điều gì đó. Đương nhiên, với tình hình hiện tại của cậu cũng không có nghĩa vụ quan tâm đến chuyện của người khác. Nhìn Ngô Tà tăng tốc, cưỡi lạc đà vượt lên phía trước cậu, rõ ràng là không muốn tiếp tục nói chuyện.