Quyển 1 - Chương 14: Khởi Hành

Editor: An Nhiên

Hai ngày sau, lần vào bệnh viện thay thuốc lần thứ hai Lê Thốc mới gặp lại Lương Loan. Do việc cô đưa Lê Thốc xuất viện bị lộ, cô bị kiểm điểm, Lê Thốc được phân vào tay một bác sĩ khác. Đây là một người đeo kính, mặt nghiêm túc, không nói cười tuỳ tiện. Lê Thốc chưa bao giờ thích người như vậy, nhưng vừa nghĩ tới vết thương trên lưng mình còn phải dựa vào người ta, nếu người ta muốn dạy dỗ mình là có thể xử thẳng vào vết thương, cho nên cậu không dám vô lễ.

Lê Thốc và Lương Loan không hề báo cảnh sát. Lê Thốc từng nhiều lần cầm điện thoại lên, nhưng là đều buông xuống. Cậu nghĩ đến đối phương lúc rời đi thậm chí ngay cả uy hϊếp họ không được báo cảnh sát cũng không thèm nói, rõ ràng là chẳng sợ cái gì. Cậu định nói với cha cậu chuyện này, nhưng mà cha cậu vẫn liên tục không về nhà. Mà mẹ của cậu, cậu không muốn làm phiền đến gia đình riêng của bà.

Cám dỗ lớn nhất còn là hai mươi hai vạn tệ.

Lê Thốc cũng không có rút tiền từ tờ chi phiếu kia, mà đem gửi ở chỗ Tô Vạn. Đây là một con số rất lớn, cậu còn dùng giấy bọc lại, đặt trong một chiếc túi đưa Tô Vạn, nghĩ không chừng có lúc còn cần dùng số tiền này để Tô Vạn chuộc mình về. Nếu thật sự không trở về được, Tô Vạn cũng có thể nói cho người nhà của cậu một câu trả lời. Khi Tô Vạn thấy số tiền này cũng phải choáng váng, dù là tiểu thiếu gia cũng thấy sợ hãi đối với việc Lê Thốc bỗng nhiên có nhiều tiền như vậy, cho rằng cậu cướp ngân hàng hay bán thận, hoặc là đại loại thế... Lê Thốc cũng không giải thích thêm gì, cậu thực sự muốn để lại một ít tin tức cho Tô Vạn, nếu như mình không về được thì ít nhất còn có giao phó cái gì, thế nhưng cuối cùng cậu chỉ để lại một phong thư cho Lương Loan. Cậu không muốn liên lụy đến Tô Vạn, nhỡ may mà đối phương thực sự cùng hung cực ác, cậu không muốn bạn tốt của mình xảy ra chuyện.

Lần này gặp lại Lương Loan, cô mang theo giỏ hoa quả tới, hình như là đến thăm bệnh. Lê Thốc thấy cô ló đầu vào trước, thấy không có y tá hay bác sĩ, mới lén lút đi vào, khép cửa lại.

Trong tay cô xách theo mấy quả chuối tiêu, nhìn hình dáng cũng biết chất lượng không tốt. Cô cũng không đưa cho Lê Thốc, trực tiếp quăng qua một bên, nói với Lê Thốc: "Tôi có một tin tốt và một tin xấu."

"Ha ha" Lê Thốc mặt không biến sắc, cười cười, biểu cảm lạnh nhạt, thầm nhủ giờ tôi bình tĩnh lắm, cô nói gì cũng thế thôi, " Hình như tôi đã không còn quan hệ gì với chị nữa."

Lương Loan nói: "Tin tức tốt là, tôi đã biết đồ án trên lưng cậu là cái gì."

"A, vậy nó là cái gì? " Lê Thốc hỏi, mặt vẫn bình bình.

"Cậu nên nghe tin xấu trước đi." Lương Loan nói, "Ông chủ Ngô gì đó hình như không biết cậu đã đổi bác sĩ, vừa phái người tặng đồ tới chỗ tôi, bảo tôi đưa cho cậu."

Lê Thốc nhìn mấy quả chuối tiêu: "Là cái này sao? Chị giúp tôi cảm ơn hắn, sau đó nhét một quả vào mông hắn luôn đi."

"Không phải, cậu đừng thô lỗ như vậy." Lương Loan móc ra một tập hồ sơ từ trong túi, "Cậu xem này."

Lê Thốc đem tập hồ sơ dốc xuống mặt chăn. Giấy tờ bên trong rất vụn vặt, đầu tiên cậu cầm lấy một tờ có vẻ như là giấy chứng nhận, nhìn mặt ngoài, phát hiện đó là chứng nhận khảo sát. Sau khi mở ra, bên trong là hồ sơ của cậu.

Tên: Lê Thốc

Tuổi: 27

Chức vụ: Nhϊếp ảnh gia tập sự

Hai mươi bảy tuổi? Cậu sờ sờ cằm của mình, hai mươi bảy tuổi, mình giống người hai mươi bảy tuổi lắm sao? Nhϊếp ảnh gia tập sự là làm gì?

Tiếp tục xem, phát hiện phía dưới tờ giấy chứng nhận còn có một tờ giấy chứng nhận nhỏ hơn, là chứng nhận tư cách hành nghề nhϊếp ảnh gia của cậu. Còn có một số giấy chứng minh, phiếu kiểm tra sức khoẻ, hộ chiếu, một tập trăm tờ tiền mặt, ( có chừng ba nghìn đồng, thế quái nào mà vẫn còn thêm tiền), một tấm vé máy bay cùng với một chứng minh thư giả và một tập giấy tờ dùng dây thun buộc lại.

Cậu đem những thứ giấy tờ khác để qua một bên, cởi dây thun buộc tập giấy kia ra, liền nhận ra đây là tài liệu thuyết minh về một đội thăm dò. Bên trong có giới thiệu nhân viên, đường đi, bản đồ, biểu đồ biến đổi nhiệt độ không khí, rất nhiều thứ đáng chú ý khác nữa.

Một tờ cuối cùng là thông báo tập hợp: Ngày mai 3 giờ, ở sân bay quốc tế T3 thủ đô Bắc Kinh, cổng vào 10, tập trung tại đó.

Cậu bỏ mấy thứ này ra, nhìn Lương Loan, đột nhiên cảm giác được, con mẹ nó, chuyện này thật đúng là hơi bị ý nghĩa.

"Ngày mai tôi có thể xuất viện sao? " Cậu hỏi.

Lương Loan lắc đầu, lại nói: "Nhưng mà cậu yên tâm, người tới đưa vật này nói với tôi, tôi nhất định phải đem cậu đưa đến sân bay tập hợp đúng giờ, nếu không liền gϊếŧ chết tôi, cho nên tôi sẽ nghĩ biện pháp dưa cậu ra."

Biện pháp Lương Loan nói, chính là nửa đêm lén lút trốn viện. Vào ban đêm, Lương Loan có ca trực, Lê Thốc chịu đựng đau đớn trên lưng thay đổi quần áo trốn khỏi bệnh viện, ngủ một đêm trên sofa nhà Lương Loan. Buổi chiều hôm sau, cậu mua đại vài cái qυầи ɭóŧ trong siêu thị, đi tới sân bay quốc tế T3 Bắc Kinh.

Trước cửa số 10 đã tụ tập mười mấy người, Lê Thốc thấy được rất nhiều rương hòm bằng hợp kim nhôm chất đống trên xe đẩy. Ông chủ Ngô cũng ở trong đó, có cả Vương Minh đi theo bên cạnh. Mà những kẻ đầu trâu mặt ngựa hôm trước lại không thấy đâu cả.

Lương Loan nhìn theo cậu xuống xe xong liền đi, người đến tiễn ở sân bay rất đông, chỗ đậu đều kín cả, không có cách nào khác để đậu xe. Lê Thốc cầm theo một túi ny lon đựng qυầи ɭóŧ đi tới.

Ông chủ Ngô và Vương Minh nhìn Lê Thốc, chờ đến khi cậu đi tới trước mặt bọn họ, Ngô Tà châm một điếu thuốc, đưa cho cậu: "Trên máy bay không được hút, có muốn làm một điếu không?"

Lê Thốc lắc đầu, thầm nói đừng nghĩ dùng một điếu thuốc là có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Những người khác đang bận rộn quay đầu lại hỏi Ngô Tà : "Anh Quan, đây là ai?"

" Nhϊếp ảnh gia." Ngô Tà cũng không quay đầu lại, trả lời.

Lê Thốc lập tức cãi: "Tôi không phải nhϊếp ảnh gia."

Cậu muốn thử xem nếu không để mặt Ngô Tà, hắn sẽ đối xử với cậu như thế nào, hoặc là bọn họ có rối loạn hay không, cái này cũng có thể cho cậu biết, đội ngũ này có phải tất cả hoàn toàn là người của Ngô Tà hay không, cậu phải xác định rõ ràng vị trí sau khi dính dáng đến Ngô Tà.

Theo Lê Thốc suy đoán, đây cũng không phải tất cả đều là người của Ngô Tà, nếu là như vậy thì hắn cũng chẳng cần phải làm giả tuổi của Lê Thốc thành hai mươi bảy tuổi.

Khó trách hắn không muốn hoàn toàn dùng cách cưỡng chế, thì ra là hắn cũng không thể chỉ huy được hoàn toàn đội ngũ, vậy ngươi lên mặt cái gì, mấy ngày hôm trước đáng ra phải quỳ xuống liếʍ ngón chân cầu xin ta đồng ý mới đúng. Lúc này Lê Thốc có chút đắc ý trong lòng.

Ngô Tà mặt vẫn không đổi sắc, chỉ rít một hơi thuốc lá, nói với cậu: "Cậu có biết chuyện này đối với tôi rất quan trọng không?"

Lê Thốc không đáp, Ngô Tà tiếp tục nói: "Nếu cậu phá hỏng chuyện này, cũng sẽ hủy đi rất nhiều việc vô cùng quan trọng khác của tôi. Trừ phi bây giờ cậu nói cho tôi biết cậu không sợ chết, bằng không, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn một chút cho tôi. Tính khí tôi không còn tốt như mấy năm trước đâu."

"Nếu như tôi không thể nói theo ý nghĩ của mình thì có khác gì anh ép buộc tôi chứ. Không phải anh rất có thành ý sao? Không phải anh không thích bạo lực sao?" Lê Thốc nhìn người xung quanh, bỗng nhiên có hơi lo lắng, chất vấn Ngô Tà.

"Cha cậu có phải đã lâu không về nhà?" Ngô Tà đột nhiên hỏi, "Cậu không lo lắng cho ông ấy sao?"

Lê Thốc sửng sốt, nhảy dựng lên, "Anh, lẽ nào..."

"Không phải như cậu nghĩ." Ngô Tà nói, "Tôi động chút tay chân, cha cậu chỉ là ra khỏi nhà. Tôi nói như vậy chỉ là muốn cho cậu biết, mọi chuyện trong nhà cậu tôi đều nắm rõ, vì vậy chớ chọc giận tôi. Tôi đã nói chuyện này đối với tôi rất quan trọng, tôi không thể để lại bất cứ nguy cơ nào, Tôi đáp ứng với cậu, nếu như cậu phối hợp, chúng ta không chỉ bình yên trở về, cậu còn nhận được thù lao rất hậu nữa." Ngô Tà ném tàn thuốc đi, nói tiếp, "Lúc đó cậu đã tự nguyện đáp ứng, nếu như khi đó cậu không đáp ứng, tôi không có lý do để yêu cầu cậu làm bất cứ chuyện gì. Thế nhưng cậu đã đáp ứng, cậu phải có trách nhiệm với lời nói của mình, bằng không coi như cậu muốn phá chuyện của tôi. Tôi không có cậu. cùng lắm là khó khăn một chút, tuy nhiên nếu cậu muốn thế, tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết cậu cho hả giận. Do đó, cậu nên biết điều, coi như đây là mộ chuyến du lịch đi."

"Du lịch?" Lê Thốc bỗng chốc mất tinh thần.

Ngô Tà đá cái hòm dưới chân đến trước mặt Lê Thốc: "Đây là trang bị của cậu. Đúng, du lịch, ngày trước chú Ba của tôi cũng lừa tôi như thế."