Editor : An NhiênBeta : Tiểu Miêu"Thế thập vương tẩu mã." Tô Vạn hạ quân cờ đen xuống, vẻ mặt đắc ý nhìn Lê Thốc: " Thế nào? Chịu thua chưa?"
Trong lớp tự học, sách tham khảo đã để hết xuống đất thế vào đó là một bàn cờ vây, trên bàn cờ quân đen chiếm ưu thế tuyệt đối, không cần tới vài nước nữa, ván cờ này cũng coi như đã tàn cuộc.
Đối diện bên kia, Lê Thốc nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, ngoài hành lang, cô giáo chủ nhiệm vẫn đang nói chuyện với cha cậu, cậu xoa xoa ấn đường, tiện tay di chuyển một quân trên bàn cờ.
"Mày để tâm vào đây chút đi, hạ cờ được chưa? Mày chuyển nhầm quân của tao rồi," Tô Vạn xoay mặt cậu lại.
"A, ờ. Không cố ý nhé." Lê Thốc thu lực chú ý, nhưng giờ cũng chẳng tìm được mình vừa di chuyển quân nào.
"Mày có nhìn nữa cũng chẳng làm được gì, tao nói thế này, chuyện mày làm không giấu được đâu, biết sợ sao lúc trước còn làm?" Tô Vạn vừa đặt quân cờ đen về chỗ cũ vừa nói.
Lê Thốc nhìn thấy cha đang nói chuyện, bỗng nhiên quay mặt qua nhìn thoáng mình một cái, ngay lập tức cậu rụt đầu lại, quay mặt đi mà dự cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
"Rốt cục mày có chơi nữa không?" Tô Vạn mất kiên nhẫn.
Lê Thốc thở dài, lắc đầu: "Mày tìm người khác mà chơi, tao chuẩn bị chuồn đây."
"Giờ mày trốn cũng không được đâu." Tô Vạn nói.
"Mày không hiểu cha tao, nhìn lão đại của chúng ta kìa." Tay chỉ vào giáo viên chủ nhiệm lớp, đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, thoạt nhìn sẽ nghĩ vừa tốt nghiệp đại học đã vào làm giáo viên trung học. "Như hoa như ngọc, cha tao khi ở trước mặt phụ nữ như vậy chắc chắn không thể cầm lòng, để thể hiện chất nam tính, khẳng định là sẽ dạy dỗ tao trước mặt mọi người."
"Dù sao mày trốn cũng không phải là biện pháp tốt."
"Cha tao hơn 50 tuổi rồi, sức không còn mấy, cơn giận của ông ấy không duy trì được lâu đâu, tao chờ ông ấy nguôi giận, chuốc thêm vài ly chắc sẽ không sao nữa." Lê Thốc khoác cặp lên lưng: " Trên người mày có bao nhiêu tiền, cho tao vay hết đi, tao sẽ trả cả lãi."
"Quên đi, coi như là tao giúp đỡ anh em thôi."
Tô Vạn móc ra mấy tờ tiền hồng chói lọi, nhà hắn tương đối khá giả nên không cần quá để ý vấn đề này. Có người nói thẻ tín dụng trên người Tô Vạn có thể rút ra hơn một vạn tiền mặt, Lê Thốc từ khi sinh ra đến giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, dù chỉ là mấy trăm đồng, đối với Lê Thốc mà nói đã là một con số tương đối to rồi.
Dẫu biết Tô Vạn có tiền nhưng Lê Thốc vẫn thấy hơi cảm động. Cậu nhìn hành lang, hình như cha và cô chủ nhiệm vẫn đang nói chuyện, cậu quay lại ra hiệu cho Tô Vạn rồi cúi thấp người chạy từ cửa sau ra ngoài.
Qua cửa sau một khoảng là tới cầu thang, Lê Thốc nhanh như chớp chạy vòng qua.
Phòng học ở tầng hai, chạy xuống cầu thang, lên xe đạp, phi ra ngoài cổng trường, trong nháy mắt vừa phóng khỏi nhà xe, cậu hình như nghe thấy tiếng cha mình gầm thét trên lầu.
Dưới ánh đèn ngoài đường lớn, Lê Thốc vừa đạp xe vừa cười, không phải cười vì mình đã trốn được một trận, mà vì tưởng tượng giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy cái dáng vẻ kia của cha mình sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Nhất định không có lần sau.
Thật ra cậu biết, lúc cha cậu tức giận rất đáng sợ, ở trước giáo viên chủ nhiệm cũ của cậu từng diễn ra một lần, kể từ sau đó không dám mời đến nữa, từ dạo ấy cậu ở trường, làm ra chuyện gì cũng an toàn cả.
Sáng sớm hôm nay, lúc đá cầu, cậu mượn mười mấy quả cầu, cố ý đá vào phòng nội trú khu ký túc xá nữ, đá hơn mười quả, làm toàn bộ quần áo của các chị em rơi xuống đất. Quản lý ký túc xá mang theo một đám nữ sinh đến túm cổ cậu đưa đến phòng giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm mới nhận công tác được mấy tháng, rõ ràng là muốn gϊếŧ gà dọa khỉ, chuyện kế tiếp đúng như dự đoán của cậu. Thật ra thì cậu cũng không phải là thành phần bất hảo gì, đó là lí do mà khi làm việc xấu, bản thân cậu cũng thấy lo lắng không yên. Chẳng qua là, để về sau ít gặp phiền phức, những chuyện như này tốt nhất vẫn phải làm một lần cho xong.
Cậu bỗng nhiên nghĩ đến sáng nay Trương Vi Vi ở ký túc xá có tức giận với cậu, cô ấy mặc áo ba lỗ trắng, hai cánh tay trắng nõn vung vẩy, trong lòng lập tức thở dài, dù sao thì cô ấy cũng không thể nào thích cậu, để cô ấy ghét mình hay không cũng chẳng quan trọng gì.
Cha mẹ Lê Thốc ly hôn nửa năm trước, cậu cũng không rầu rĩ như những đứa trẻ khác khi rơi vào trường hợp này. Ngày nào cãi nhau, ngày nào cũng có đồ đạc bị đập vỡ, cha mẹ cậu luôn bộc lộ những mặt xấu nhất khi ở cùng nhau. Chia tay như vậy cũng là sự giải thoát tốt nhất, trước đây Lê Thốc còn hy vọng cha mẹ có thể hàn gắn, nhưng về sau chính cậu cũng chán nản, chỉ muốn kết thúc cho nhanh.
Về nguyên nhân cha mẹ ly hôn, cậu hoàn toàn không biết, cha cậu say rượu, tính khí nóng nảy, mẹ cậu cả ngày không về nhà, hai người không ai có trách nhiệm. Cậu cũng chẳng thấy chuyện này có vấn đề gì, sau khi ly hôn, cậu được ở với cha đang làm công chức, mẹ cậu chuyển đến thành phố khác. Cha cậu bình thường toàn ở ngoài làm việc,cơ bản là không để ý tới cậu, ngược lại cậu nghĩ sống như vậy sẽ dễ chịu hơn.
Từ lúc nào cậu bắt đầu cảm thấy sống một mình cũng rất tốt?
Có lẽ là do Trương Vi Vi, khi cậu lần đầu tiên nhìn thấy người con gái ấy, biết cô ấy và mình hoàn cảnh giống nhau, cùng một loại người, đáng tiếc không được cùng lớp, gặp nhau lại quá ít nữa, cho dù là tập thể dục buổi sáng cũng đứng cách tới vài hàng.
Ngay lúc này cậu cũng không biết mình nên đi đâu, dù sao trong tay có 500 đồng, rất nhiều nơi có thể đến, hay là ra quán net trước? Cậu nghĩ, cho dù là không có chỗ ngủ, cũng có thể ngủ trên ghế đá công viên.
Đang suy nghĩ, cậu chợt nghe thấy tiếng thét: "Dừng xe!"
Còn chưa kịp phản ứng, bất thình lình cảm thấy một trận gió tạt qua sau lưng, một người lôi cổ áo cậu lại quật ngã khỏi xe, xe đạp mất lái lao vào bụi cây ven đường, còn cậu thì bị quăng ngã úp mặt xuống đất.
Chẳng chờ cho Lê Thốc suy nghĩ cẩn thận, cả người cậu lại bị xách lên, kéo đến một một con hẻm nhỏ ở góc đường, lúc này cậu mới ý thức được có gì đó không đúng, lập tức liều mạng giãy giụa. Lê Thốc cũng thường hay đá cầu, nhưng thể lực không phải là quá tốt, người kia khí lực vô cùng lớn, bất kể cậu giãy giụa như thế nào cũng vô dụng, rất nhanh sau đó cậu đã bị kéo vào sâu trong ngõ.
Bên trong ngõ nhỏ tối đen, chỉ có duy nhất một ngọn đèn đường. Cậu vừa bị ném vào góc tường, lập tức kêu to: "Tôi có 500 đồng, tất cả đều cho anh, đừng cướp sắc tôi!"
"Cấm nhúc nhích!"
Trong bóng tối truyền lại thanh âm của một người đàn ông.
Cậu ngẩng đầu nhìn, khuất sáng làm cậu không thấy rõ mặt người kia, nhưng cậu thấy được rõ ràng người này từ đầu đến chân đều là máu, gần như vừa rồi cũng ngã xuống đất với cậu, tay vẫn nắm chặt cổ áo cậu.
Lê Thốc thấy tình cảnh này lại bình tĩnh bất ngờ, bình thường cha cậu đi uống rượu thường xuyên ngã vỡ đầu chảy máu về nhà. Giờ cậu bỗng cảm thấy vô cùng chán ghét, liều mạng muốn giãy ra. Nhưng mà bàn tay kia giống như kìm sắt, giằng thế nào cũng không ra. Người kia bị chọc giận, giáng một bạt tai khiến cho Lê Thốc nảy đom đóm mắt.
Quân ăn cướp!
Trong lòng cậu nghĩ, hàng ngày cậu thường nghe được gần trường học có người bị ăn cướp. Nhưng do cậu trước giờ ăn mặc lôi thôi, hơn nữa thường xuyên đi cùng Tô Vạn và đội bóng đá, cho nên chưa từng gặp chuyện thế này, thật không ngờ vừa mới rời nhau ra cái lại đυ.ng phải.
Nghĩ đến trên người cậu có 500 đồng của Tô Vạn, cậu cảm thấy rất không cam tâm, lúc không có tiền sao chẳng đến cướp, bây giờ vừa cầm tiền chưa được mấy tiếng đã tới cướp, đây là cái dạng tình báo gì mà nhanh nhạy tới vậy. Kẻ cướp bây giờ đều là người của cục tình báo trung ương sao?
Nghĩ tới đây, cậu hét lớn một tiếng, nhìn chằm chằm bàn tay đánh tới mình, há miệng cắn một phát, người kia rõ ràng bị đau, cũng hét lên một tiếng, tay hơi buông lỏng.
Cơ hội tốt.
Lê Thốc thầm nghĩ, lập tức đứng lên định chạy, dường như là trong tích tắc ấy, cậu nhìn thấy người đàn ông kia cầm một cục gạch dưới đất lên, ném thẳng xuống đầu cậu, trước mắt cậu tối sầm. Còn chưa kịp cảm giác được cơn đau đớn thì cậu đã ngã sang một bên. Cũng chẳng đợi cho cậu đứng lên, đối phương lại ném một cục gạch nữa, lần này thì cậu hôn mê ngay lập tức.
Lê Thốc ngã xuống đất, cậu không thấy bất kỳ cảm giác gì nữa, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chậm rãi mất đi ý thức, trong giây lát, cậu gần như cảm thấy cơn đau đớn truyền tới, nhưng hình như cũng không vật vã gì cho lắm.
"Mình bị gϊếŧ chết rồi sao?" Trước khi mất ý thức, Lê Thốc có phần cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nhưng cũng chỉ như vậy thôi sao?
Lê Thốc hoàn toàn mất tri giác.
" Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn liên lụy đến cậu, chỉ có điều là hiện không có cách nào khác." Người tấn công cậu ho khan vài tiếng, lau máu đang chảy vào mắt, run rẩy lôi từ trong túi ra môt cây chủy thủ, lật Lê Thốc úp xuống, rạch áo sau lưng cậu.