[Đạo Mộ Bút Ký] Hạ Tuế Thiên 2015 - Bảy Ngón


Chương 1: Kiểm Kho
Trong khi giúp Tiểu Hoa dọn kho hàng, thắt lưng tôi giữa chừng bị trẹo. Ngồi trong nhà kho trống không.

Đây là nhà cũ của Giải gia, nghe nói hồi xưa có chín hộ gia đình, mỗi hộ có một nhà kho rất rộng, mỗi lần dọn nhà, di chuyển nhà kho là phiền toái nhất. Đặc điểm của các nhà kho cũng không quá giống nhau, có cái thì bên trong toàn là từng dãy từng dãy quan tài của đủ các triều đại, niêm phong kín đồ đạc vào trong đó là cách bảo quản đồ vật tốt nhất, đương nhiên với cái nhà họ Giải cả lò mắc chứng OCD này, đây là sự ngăn nắp đến cực hạn rồi.

Đây là nhà cũ, các căn ở xung quanh đã sụp đổ hoặc hoang phế, để giữ gìn căn nhà cũ này, trên vách tường có giàn cột gỗ chống đỡ. Trong đầu tôi toàn là phiền muộn vì chuyến du lịch Bàn Tử sắp xếp cho tôi này, cho nên bị phân tâm, thế là trong lúc chuyển đồ liền bị chuột rút luôn.

Khi chúng tôi tới, phần lớn đồ đạc đã được chất lên xe chở đi, căn nhà cũ này thực ra chỉ là vì sử dụng quá mức. Nhà là biệt thự tiêu chuẩn của thập niên 30, tọa lạc ở Thiên Tân, vào cuối thập niên 80 Giải gia liền mua lại, phần lớn các tòa nhà trên con đường này đều bị Nhà nước tịch thu hết cả, chỉ còn lại căn nhà này do quá lâu năm lại không được tu sửa, hồi đó sắp bị dỡ bỏ rồi, Giải gia bèn gánh chịu chi phí để giữ lại nó. Cho nên mới có được hai tờ giấy chứng nhận.

Toàn bộ tòa nhà hầu như đều được dùng là nhà kho hết, cho nên công việc nặng nhọc này phải để cái đám “khuê mật” bọn tôi gánh vác, bởi vì hàng hóa đã được vận chuyển đến khu vực bên ngoài nhà trong, còn bên trong khu nhà trong đó, không phải người nhà thì không được phép bước vào, dù là người làm cũng không ngoại lệ.

Chúng tôi thì không phải người trong nhà, nhưng Giải gia nhân đinh không nhiều, cho nên Tiểu Hoa cũng không còn cách nào khác.

Ở khu nhà trong, thường hay có niêm phong một số đồ vật đặc thù, những đồ vật này đã được truyền lại qua từng thế hệ, có rất nhiều thứ đã không còn biết là cái gì nữa rồi, cho nên có tính nguy hiểm tương đối. Trong khu nhà trong có những đồ vật gì, Tiểu Hoa dường như cũng xa lạ hệt như chúng tôi.

Ngược lại, đồ vật ở khu nhà trong, không phải đáng tiền gì, mà là quan trọng, hoặc là đặc biệt.

Dưới cầu thang trong nhà, cửa sắt vô cùng chắc chắn, mở cửa ra có thể nhìn thấy một đường hành lang thông đến tầng hầm ở dưới đất, bởi vì đồ đạc quá nhiều, chúng tôi mở cửa khu nhà trong xong, liền nhìn thấy ở một bên dọc theo cầu thang có một cái giá, bên trên chất đầy đồ đạc. Tôi cũng hiểu rõ rồi, nguyên nhân thực sự vì sao ngay cả Tiểu Hoa cũng không biết bên trong đó có cái gì: tất cả đồ vật trong khu nhà trong, toàn bộ đều được bọc một lớp vải thô bên trên viết đầy chữ, chữ trên lớp vải rất nhỏ, tự dạng không đồng nhất. Bao gói rất chặt, nếu không cẩn thận mở ra xem mà chỉ đi ngang qua, thì không thể biết được bên trong có cái gì.

Phần lớn vải màu trắng, thỉnh thoảng có một số cái màu vàng và đỏ, những màu sắc này khiến cho khu nhà trong vừa nhìn liền cảm thấy rất không cát lợi. Có điều, không ngờ là, ở trong nhà rất ít bụi bặm, chỉ có một lớp mỏng bám lên trên.

Chúng tôi đứng trước một sự lựa chọn: 1, hoặc là bất chấp hết, bắt đầu di chuyển luôn, bởi vì nhìn xem thì với số lượng này, làm đến rạng sáng cũng không hết được, tôi đây thì không thích ở lại trong một tòa nhà cũ kỹ lâu đến thế. 2, hoặc là tiếp tục đi xuống xem tình hình thế nào. Bởi vì cảnh tượng này thực sự là rất đồ sộ, nhà tôi là cái gia tộc nghèo rớt mùng tơi, ông nội tôi ngoại trừ có mấy con chó để lại, những thứ có giá trị mua bán khác đều bị tôi phá hoại cho gần hết rồi, gia tài kếch xù đối với tôi mà nói, là đèn, là điện, là truyện thần thoại duy nhất.

Chúng tôi cứ thuận thế tự nhiên mà đi xuống tầng hầm, dọc theo vách tường của tầng hầm là các giá sách vòng quanh, ở giữa hầu như chẳng có cái giá nào, nhưng chỉ có một vật rất kỳ quái. Nhìn thấy vật này, Tiểu Hoa hơi khựng lại một chút, đưa tay cản chúng tôi lại.

Vật kia cũng được bọc trong vải trắng, kích cỡ to bằng một con BMW mini, có thể là một đống đồ vật, hoặc có thể là một vật rất to.

“Lần trước tớ vào, ở đây không có vật này.” Tiểu Hoa nói. “Có vấn đề.”

“Lần trước tới là lúc nào?” Tôi hỏi, Tiểu Hoa không thường đến đây, phỏng chừng ba, bốn năm cũng không đến một lần, có thể là người trong nhà có thu hoạch mới gì đó lắm chứ.

Tiểu Hoa cản chúng tôi, lùi về sau một bước, vẻ mặt rất quái lạ. Cậu ta quay đầu nói với tôi: “Lần trước tớ vào phòng này, là 15 phút trước.”

Advertisements

Thêm Bình Luận