Chương 9: Quyển phiệt quy án

Phó quan ngồi trên mạn tàu, nhìn bãi đá ngầm nổ tung, từng chiếc từng chiếc tàu chìm xuống biển. Gã gắt gao ôm chặt bình bịt kín, tư thế rất thẳng.

Vì được trở về, tất cả binh sĩ đều rất vui sướиɠ, không ai chú ý đến, phó quan ngồi ngay ngắn ở đó, đã lặng lẽ chết đi.

Con người đều có số mệnh của mình, tương sinh tương khắc, không có gì phải bàn. Gã đã hoàn thành nhiệm vụ, không biết giờ phút sau cùng, đã nghĩ những gì.

Trương Hải Diêm phủi đá vụn trong khối đá ngầm, leo lên bãi đá, tàu xung quanh đã bị đánh chìm hết, chỉ còn lại mấy trăm công nhân cùng một góc đá ngầm, chen chúc nhau như bầy cánh cụt.

Hắn ho khan dữ dội, kéo Trương Hải Hà lên. Trương Hải Hà đã không còn bất kỳ phản ứng nào. Lỗ tai hắn hoàn toàn không nghe được nữa, trong tai trong mũi toàn là máu, chỉ cảm thấy vừa rồi l*иg ngực như bị máy dầm đánh mười mấy cái, bên trong đã biến thành ruột dưa hấu. Nhưng hắn vẫn gọi mấy tiếng Trương Hải Hà xé gan xé ruột, gọi hoài gọi mãi, hắn phát hiện trên tay mình bắt đầu ngứa đến khó chịu, lật ra, thì thấy trên người mình, nổi lên một tầng mụn máu.

Đây không phải mụn máu do bỏng, hắn quay đầu nhìn những công nhân khác, công nhân cũng bắt đầu phát hiện trên cánh tay mình xuất hiện mụn máu, bắt đầu gãi cào.

Toàn thân Trương Hải Diêm lạnh toát, hắn biết đây là ôn dịch phát tán sau vụ nổ này, nhanh chóng thâm nhập vào cơ thể, không có tàu và thức ăn, trên khối đá ngầm nhỏ thế này, chưa đến mấy tháng, sẽ là địa ngục trần gian thật sự. Ôn dịch và đói khát, đối với hắn mà nói, đúng là như hình với bóng.

Trong văn bản kết án vụ án bãi đá Bàn Hoa Hải, có mấy câu hỏi chưa thể giải đáp, cho đến nay, Trương Hải Diêm chưa từng tiết lộ chi tiết.

Sáu tháng sau, có tàu cá của người nhà Trần Lễ Tiêu tới tìm, phát hiện Trương Hải Diêm và Trương Hải Hà trên bãi đá ngầm, đưa hai người về Malaka, không có người thứ ba.

Trừ điện báo cơ mật của quyển phiệt kho hồ sơ Nam bộ, không ai biết những người khác trên bãi đá ngầm đã đi đâu. Án bãi đá Bàn Hoa Hải cuối cùng kết án bí ẩn, cái gọi là kết án bí ẩn, chính là đã có kết quả, nhưng không công bố. Một bản tư liệu đưa vào phòng hồ sơ ngầm của kho hồ sơ Nam bộ, những thông tin khác đều bị tiêu hủy.

Vì sao quân phiệt Quế Tây lại tìm kiếm một con tàu ôn dịch ở Nam Dương, lấy được mầm bệnh Ngũ Đấu trong đó, đã chuyển cho bộ phận ở Nam Cương của kho hồ sơ Nam Bộ điều tra, cho dù có tra được hay không, Trương Hải Diêm đều không biết được thông tin kế tiếp.

Ba năm sau, kho hồ sơ Nam bộ.

Lại sắp hoàng hôn, Trương Hải Hà ngồi trên ghế mây, Trương Hải Diêm lẳng lặng rửa chân cho y, Trương Hải Hà nhìn về phía biển, có rất nhiều trẻ nhỏ đang chạy giỡn trên bãi bùn.

“Cậu để tôi nằm là được rồi, cần gì ngày nào cũng chuyển tôi tới lui?” nhìn Trương Hải Diêm nghiêm túc rửa, y vẫn có chút ái ngại.

“Người bị liệt, nếu không chuyển động, sẽ sinh hoại tử.”

“Cũng không đau mà.” Trương Hải Hà trầm ngâm nói.

“Cho dù đau hay không, đều sẽ lở loét.” Trương Hải Diêm đổ nước rửa chân xuống lầu.

Dinh thự ở Melaka của kho hồ sơ Nam bộ, thực ra chỉ là một tòa nhà nhỏ hai tầng của người Ấn Độ, có một sân nhỏ và một cổng vòm rất dọa người, khu nhà phía sau ngược lại rất đơn giản, nhưng dáng vẻ là kiểu biệt thự châu Âu, nhưng trên Cổ Lãng tự có rất nhiều, Trương Hải Diêm đã thấy rồi.

Bên trong có phòng của hai người ở tầng hai, ngoài hành lang có thể thấy biển cách đó không xa. Lầu hai còn có một căn phòng lớn làm phòng họp, trước giờ chưa từng có quá ba người ngồi. Trong phòng họp có máy đánh chữ cùng một tấm bản đồ biển rất lớn. Thời gian dài, bản đồ biển đã mốc meo cuốn góc. Xem như vật trang trí.

Tầng một cũng là kết cấu ba phòng giống như vậy, trong đó có phòng hồ sơ, còn có hai phòng chất toàn đồ linh tinh. Trước cổng vòm dễ sợ của bọn họ, người qua lại đều cho rằng có người Tây ở bên trong, không dám làm ồn bên ngoài, Trương Hải Diêm bèn tự mình bày bán một số thứ lượm trên tàu. Tiếng Anh của hắn rất tốt, cho nên thường có người Tây ủng hộ.

Biển hiệu kho hồ sơ Nam bộ vẫn luôn treo ngoài cổng, người ở đây cũng không biết nó để làm gì.

“Kho hồ sơ vẫn không có tin tức sao”?

Trương Hải Diêm vừa giúp Trương Hải Hà xoa bóp chân, vừa lắc đầu: “Không chỉ không có tin tức, cả lương cũng không phát nữa. Nếu không phải mấy năm nay dành chút tiền, bây giờ đã đi xin ăn rồi.”

“Điện báo thì sao?”

“Không có hồi âm.” Trương Hải Diêm đứng dậy, thả lỏng thắt lưng một chút: “Nghe nói Quảng Đông hệ đã toàn diện khống chế Hạ Môn, có khi nào kho hồ sơ bị vạ lây không? Rút lui rồi, hay giải tán rồi?”

“Nếu giải tán, cậu chuẩn bị làm sao?”

“Ngoại trừ làm đặc vụ, chúng ta chẳng biết cái gì, đang buổi binh hoan mã loạn, thế nào cũng không đến mức không tìm được công việc nhỉ.” Trương Hải Diêm nói: “Về Hạ Môn, tìm mẹ nuôi, sau đó đổi chủ khác mà kiếm sống.”

Trương Hải Hà liền cười: “Nếu không vì tôi, cậu sớm đã thăng chức về Hạ Môn rồi.”

“Đừng nói nữa, khế bán thân là tôi hại cậu ký, cùng nhau đi, thì cùng nhau về.” Trương Hải Diêm dựa vào lan can, lại nhìn ra phía sau bãi biển, ở nơi rất xa, có mấy chỗ khói đen, không biết là lửa ở đâu, như thế nào.

“Tay thầy bùa ở đầu phố đông, xem bói cho cậu nói thế nào? Ông ta khám chân được chưa?”

“Ông ta nói không trị được, hơn nữa tôi sắp chết rồi, đến chết cũng không được yên ổn, sẽ biến thành yêu quái.” Trương Hải Hà nói: “Không phải chết vì cái chân, mà chết vì chuyện khác.”

Trương Hải Diêm liền tức giận: “Nói tầm bậy tầm bạ, đợi tôi đốt nhà lão, xem lão còn điêu không.”

Trương Hải Hà tiếp tục nói: “Ông ta bảo, chết vì chuyện trước đây tôi nên chết.”

Trương Hải Diêm trầm mặc giây lát, thở dài, hắn biết Trương Hải Hà vẫn canh cánh trong lòng chuyện trên bãi đá ngầm. Nhưng hắn không muốn nhắc nhiều đến chuyện đã xảy ra.

“Đúng rồi.” Trương Hải Hà lấy trong túi áo sơ mi ra một tin vắn được xé trên báo xuống. “Cậu xem thử cái này, có phải giống như tôi nghĩ không.”

Trương Hải Diêm cầm lấy, tin vắn rất đơn giản, vùng Pulau Pinang xuất hiện bệnh lạ, thôn gần đó phát bệnh rất nhiều, truyền nhiễm rất nhanh, nghi ngờ là bệnh truyền nhiễm do người Tây mang tới, giống như bệnh giang mai bọn họ mang tới năm xưa vậy. Nhưng trên báo, có mô tả về loại bệnh này, trong đó có một dòng viết là, thời kỳ đầu phát bệnh, trên mình bệnh nhân nổi nhiều mụn máu li ti.

Trương Hải Diêm nhíu mày: “Bệnh Ngũ Đấu?”

“Tuy không phát lương, nhưng kho hồ sơ Nam bộ vẫn có chức trách cảnh báo địa phương, hiện tại tàu thuyền Nam Dương tiện lợi, ngày ngày có hơn ngàn người tới lui giữa Hạ Môn và Melaka, nếu thật sự là bệnh Ngũ Đấu, rất dễ truyền nhiễm đến các nơi trên thế giới. Có phải cậu nên đi xem thử không?”

Trương Hải Diêm châm một điếu thuốc, thuốc là nhãn hiệu Trương Hải Hà giới thiệu, hắn ở trước gió hút một hơi, mơ hồ cảm thấy không đúng.

Nếu thật sự là bệnh Ngũ Đấu, vậy án treo năm đó, lẽ nào có chỗ sơ sót, đằng sau rốt cuộc có âm mưu gì đây?

Trương Hải Diêm nói, “Pulau Pinang, có phải là địa bàn của tên kia?”

Trương Hải Hà gật đầu: “Đúng vậy, chính là tên đó. Cho nên chuyến này cậu đi, phải tuyệt đối cẩn thận. Người của kho hồ sơ Nam Dương, ở Pulau Pinang treo thưởng mỗi cái đầu một nghìn đồng. Cậu tốt nhất, thay một gương mặt mới hẵng đi… thuận tiện, tắm táp một chút.”