Chương 67: Ham muốn ăn người

Sau khi Hartmann nhìn thấy những ảo ảnh này, đã tự mình vẽ ra tấm bản đồ đó, sau đó cũng cho người của viện khoa học hoàng gia uống Konka. Tổng cộng bảy ngày, đại khái hơn hai mươi người, người này cấp bậc càng cao hơn người kia, tất cả mọi người đều không ngừng sợ hãi cảnh tượng nhìn thấy trong ảo giác, sau đó viện khoa học hoàng gia không còn lựa chọn nào khác đối với việc vớ vẩn nhưng khiến người ta sợ hãi này.

Đầu tiên, đây là ảo giác, mọi người đều biết đây là phản ứng trúng độc, nhưng tiếp đó, vì sao phản ứng trúng độc của mọi người lại hoàn toàn giống nhau, hơn nữa cảnh tượng trong đó chân thực đến thế, khiến người ta không thể thuyết phục bản thân, những thứ này đến từ đại não mình.

Cuối cùng, viện khoa học hoàng gia chi một khoản tiền nhỏ cho Hartman, để gã dẫn đội ngũ của mình, đến nơi có tấm bản đồ xuất hiện trong ảo giác, xem thử rốt cuộc có cái gì, nếu thật sự có, vậy thì phá hủy nó.

Đây là một biện pháp chiết trung, nhưng đối với Hartmann mà nói, đây là một cơ hội ngàn năm hiếm gặp, nguyên liệu gỗ quý trong rừng mưa, thuốc phiện Konka, cùng với sự ủng hộ của viện khoa học hoàng gia, còn có cơ hội giúp Thượng Đế trừ khử ma quỷ, tất cả đều đang kể nên một câu chuyện truyền kỳ.

Wade Thomas trước sau cũng không kể với Trương Hải Diêm trong ảo giác rốt cuộc có gì, phân tích từ thông tin trước đó, trong ảo giác hẳn là có những nội dung về bộ lạc ma quỷ đội lốt người. Nhưng lúc Trương Hải Diêm bắt Wade Thomas kể ra nội dung ảo giác, Wade Thomas dùng ánh mắt nhìn nhìn vào túi áo mình.

Trương Hải Diêm móc trong đó ra một chiếc túi nhỏ, làm bằng da thuộc, mở ra xem thử, bên trong là một ít bột phấn màu đỏ.

“Anh thử đi.” Wade Thomas nhìn Trương Hải Diêm cười: “Một chút là đủ rồi, anh mới lần đầu.”

Trương Hải Diêm cũng cười: “Ông cảm thấy tôi sẽ ngu vậy à, ông kể một câu chuyện, rồi bảo tôi hít thứ thuốc phiện kỳ quái trên người ông.”

“Anh có thể cho tôi hít trước, thứ này nửa giờ sẽ có công hiệu, ảo giác đến rất nhanh, ảo giác của anh có thể chỉ cần mấy phút, nhưng đã có thể nhìn thấy tất cả rồi.”

Trương Hải Diêm ngẫm nghĩ, nhìn nhìn Madison, liền bóp miệng Wade Thomas, trút vào một ít.

Wade Thomas không ngừng ho khan, thở dốc nhìn Trương Hải Diêm, rồi cười.

“Anh sẽ cảm ơn tôi.”

“Con mẹ nó ông phiền phức thật.” Trương Hải Diêm thầm nghĩ, cũng cười với Wade Thomas, dần dần, mặt Wade Thomas bắt đầu chuyển sang đỏ, tụ máu cực độ, sau đó đôi mắt trợn trắng, tròng trắng bắt đầu đảo quanh không ngừng. Nước dãi không ngừng từ khóe miệng gã chảy xuống, chảy tới cổ.

Trương Hải Diêm đặt tay lên mạch gã, quả nhiên nhịp tim Wade Thomas nhanh vô cùng, nhưng tim đập ổn định, không có dấu hiệu suy kiệt. Dần dần, đại khái sau ba bốn phút, nhịp tim gã từ từ bình ổn trở lại, ý thức cũng bắt đầu khôi phục.

Phản ứng sau khi lên cơn rất chậm, miệng toàn nước dãi, nhìn Trương Hải Diêm, nói không nên lời, nhưng trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Trương Hải Diêm ở trước mặt gã, dùng ngón út chấm một ít bột màu đỏ, đặt dưới lưỡi mình.

Chỉ là một ngụm đầu tiên, hắn đã nhận ra, đây không phải thuốc phiện được tinh luyện từ thực vật gì cả.

Mùi vị này hắn vô cùng quen thuộc.

Đây là mùi thịt người.

Bột vào miệng biến đổi, tức tốc hòa tan vào khoang miệng, Trương Hải Diêm muốn nhổ ra đã không nhổ được nữa, hắn kẹp yết hầu của mình, thứ mùi này là thứ mùi hắn muốn quên nhiều năm nay, nay tràn đầy trong khoang miệng hắn.

Thơm quá.

Khát vọng ăn thịt người được sinh ra khi thứ mùi ấy được phóng đại vô hạn trong cơn đói khát cực độ năm đó, lần nữa sinh ra trong tim Trương Hải Diêm.