Chương 47: Trường Sa Đại Cát Tường

Thành Trường Sa không giống Hạ Môn, thành lớn trong đất liền ẩm thấp không có gió, mùi chao, ớt xào từ các quán nhỏ ven đường bốc lên không khí, trong không khí chờn vờn không biết là khói dầu hay là sương mù hay là khói củi, người bán rao hàng, la thồ của tiểu thương khắp nơi, dân tộc thiểu số Tương Tây sống cùng hòa thượng đạo sĩ và cả tu sĩ, ăn mày đầu tóc bù xù cùng phú thương ngồi xe kéo ba bánh, anh rất khó dùng từ ngữ để hình dung Trường Sa.

Xuống xe ở trạm Trường Sa, trước ăn một chén bún dầu ớt, ở Melaka Trương Hải Diêm cũng ăn ớt, nhưng trước nay chưa từng cay như vậy, cố nhịn ăn hết, đầu lấm tấm mồ hôi.

Phố chính ở Trường Sa vô cùng phồn hoa, đã không khác gì với tô giới, trong hẻm cũng là đường đá xanh, có rất nhiều quán trà, đều đã kín người, tiếng kịch Tương(1), kịch Hoa Cổ(2), đàn từ(3) tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ. Trường Sa bấy giờ vẫn còn hơn 50 rạp hát, các loại hí khúc ngày đêm không dứt. Trên hoa đăng dưới hoa đăng, người Tương đặc biệt nhiệt tình hưởng lạc, không khí cay nóng vui vẻ.

Khác biệt lớn với môi trường xuất thân, Trương Hải Diêm có một loại cảm giác tự do mà mới mẻ, cảm thấy tất cả đều khác lạ như thế, lại nóng bỏng, sức sống lan tỏa như thế. Trương Hải Kỳ dường như đã từng đến Trường Sa, dạo lại chốn xưa, có phần cảm khái. Trương Hải Diêm cũng không biết, lần trước, có phải là nửa thế kỷ trước không nữa.

Hai người ăn xong, đi bộ tiêu hóa, trước khi đến bọn họ đã đánh điện gửi bái thϊếp, lo rằng đến đây rồi sẽ bị hiểu lầm là đặc vụ, khách sạn bọn họ ở tên là lữ quán Đại Cát Tường, hàng đầu Trường Sa, nay đang mùa vãng khách, không có kỹ nữ đàn hát tới lui đông đúc, vô cùng yên tĩnh.

Đi trên đường, Trương Hải Diêm và Trương Hải Kỳ thương lượng chuyện gặp mặt. Trương Khải Sơn dù sao cũng là một nhân vật đặc biệt, bọn họ vừa phải đạt thành mục đích, cũng phải đề phòng khả năng có biến cố.

“Mẹ, mẹ cảm thấy trong tình huống thế này, chúng ta nên xử ký với tâm thái thế nào?” Trương Hải Diêm hỏi, thực ra bản thân vấn đề này đã rất trúc trắc rồi.

“Nếu nhất định phải phân loại, vậy chính là ở quê thấy sang bắt quàng làm họ.” Trương Hải Kỳ nói. Hiếm khi đều họ Trương đương nhiên phải kiếm chút lợi lộc.

“Cho nên, chúng ta nên làm chó la liếʍ sao.” Trương Hải Diêm châm thuốc, Trương Hải Kỳ liền nói: “Không phải, là anh làm chó la liếʍ.”

“Nếu có vấn đề, có cần động thủ trước không?” Trương Hải Diêm hỏi.

“Trương Khải Sơn mấy lần đều hạ thủ lưu tình, tôi đã thông báo rồi, y không đến mức làm chuyện trước sau mâu thuẫn đâu.” Trương Hải Kỳ nói: “Phải gặp người rồi mới có thể kết luận, tùy cơ ứng biến.”

Đến khách sạn, điều khiến người ta bất ngờ là, đã có phó quan của Trương Khải Sơn đứng đợi ở cửa. Bọn họ đi vào, thì trông thấy một sĩ quan vận quân trang, đang ở giữa sảnh khách sạn chắp tay sau lưng nhìn một bức tranh chữ treo ngang tường khách sạn, như có điều suy ngẫm.

Hiệu suất cao thật, Trương Hải Diêm thầm nghĩ.

Trương Hải Diêm và Trương Hải Kỳ đi vào, thì có hạ nhân đến đón lấy áo, tiếp theo thủ vệ bên ngoài đóng cửa lại hết. Bắt đầu thắp đèn trong phòng.

Người này là Trương Khải Sơn không sai, Trương Hải Diêm thầm nghĩ, Trương Hải Kỳ đến bên sô pha trong sảnh, nhìn thấy bếp lò kiểu Tây ở một bên cũng đã được đốt lên. Trương Khải Sơn quay đầu lại đối diện với hai người họ.

Với hiểu biết về người khác của Trương Hải Diêm, Trương Khải Sơn này, thoạt nhìn, y người giống như tên, khí tức cả người giống như một ngọn núi, cảm giác không thể lay động.

“Tình cảnh bình thường thì tôi không hoan nghênh người Trương gia. Nhưng nếu đã đến rồi, cũng không tiện đuổi các người đi ngay, chúng ta sẽ ôn chuyện trước, hay bàn chính sự trước?” Trương Khải Sơn ngồi xuống sô pha, mời bọn họ ngồi rồi nói: “Trương tiểu thư chắc có rất nhiều chuyện để bàn với tôi. Nhưng tôi công vụ bận rộn, tốt nhất nói ngắn gọn thôi.”

Trương Hải Kỳ cũng nhìn Trương Khải Sơn, cứ nhẹ nhàng như thế, cái gọi là Sơn Hải không thể gặp, cứ gặp mặt như thế sao?

“Anh cũng là người Trương gia?”

“Thực ra tôi không muốn ôn chuyện. Trước đây phải, bây giờ không phải.”

“Không phải được sao?”

“Tôi đã đích thân thử, được.” Trương Khải Sơn nói: “Nếu cô đến để nói với tôi là không được, vậy tôi khuyên cô đừng mở miệng.”

Trương Hải Diêm lắng nghe khách sạn này, trong khách sạn này hẳn đều toàn là người của Trương Khải Sơn. Hiển nhiên Trương Khải Sơn có đề phòng bọn họ. Không khí thế này, hắn từng cảm nhận được ở Trương Thụy Phác. Nhưng vẫn là lần đầu tiên bị quân chính quy bao vây rình mồi.

Trương Hải Kỳ cảm nhận được không khí căng thẳng, cũng nhìn ngó xung quanh: “Tôi không biết quan hệ và quá khứ của anh với Trương gia, nhưng chắc chắn không liên quan tới tôi, Hải Lâu, anh nói ra mục đích chúng ta tới đi.”

Trương Hải Diêm nhìn Trương Hải Kỳ một cái, thầm nghĩ chuyện khó nói ra miệng như vậy, còn định xem thử mẹ nuôi làm sao nói ra mà không mất khí thế, chẳng ngờ đến lúc này lại bảo hắn nói.

Trương Hải Diêm ho khan một tiếng, Trương Khải Sơn lạnh lùng nhìn bọn họ.

Trương Hải Diêm nói: “Thực ra là thế này, mọi người đều họ Trương mà, thực ra chúng tôi là đến nương tựa thân thích. Chúng tôi ở Hạ Môn gặp phải chuyện hóc búa, nhân thủ không đủ, hy vọng nể tình thân thích, có thể cho chúng tôi mượn mấy sư đoàn.”

Trương Khải Sơn nhìn Trương Hải Diêm, lại nhìn Trương Hải Kỳ ngoài cửa, tay bàn tay chụm lại, chuyển một cái, nói với phó quan: “Nếu câu sau người này còn nói đùa nữa, thì đưa hai người họ đi cả đi.”

Phó quan gật đầu, tay đặt lên khẩu súng ở thắt lưng.

Trương Hải Diêm nhận ra đây là một người nghiêm túc, có hơi đau đầu. Phong cách hành sự này của Trương Khải Sơn thực ra bọn họ đã nghe đồn dọc đường, nhưng không ngờ lại trực tiếp như vậy.

Lúc này Trương Hải Kỳ mới nói: “Anh và Mạc Vân Cao có quan hệ gì?”

Trương Khải Sơn nghiêng đầu nhìn Trương Hải Kỳ, hiển nhiên có hơi bất ngờ, y ngẫm nghĩ, Trương Hải Kỳ tiếp tục nói: “Tôi biết anh đang điều tra ông ta, tôi nói với anh những gì chúng tôi biết, anh nói với chúng tôi những gì anh biết, mục tiêu của chúng ta giống nhau, không cần lãng phí thời gian.” nói rồi nhìn Trương Hải Diêm một cái.

Tiếp đó, Trương Hải Diêm kể lại đại khái một lần với Trương Khải Sơn quá trình xảy ra sự việc.

Trương Hải Diêm nói hết sức giản lược, nhưng Trương Khải Sơn nghe rất nghiêm túc, nghe xong rơi vào trầm tư, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ: “Vậy mà kho hồ sơ Nam Dương đã bị một đám quân phiệt Tây Nam phá hủy, hơn nữa, các người cho rằng ông ta có khả năng tiếp tục phá tán ôn dịch, Mạc Vân Cao này mục đích không rõ, hành sự quỷ dị.”

Trương Hải Diêm gật đầu, Trương Khải Sơn liền đứng dậy nói: “Tôi đang điều tra Mạc Vân Cao không sai, ở Bắc Hải có quá nhiều nhân viên mất tích, cấp trên bảo tôi kín tiếng truy tra, mãi chưa có tiến triển. Nếu các người có thể cung cấp chứng cứ thực tế những gì các người nói, tôi có thể cưỡng chế tước quyền chỉ huy của ông ta. Khiến bộ đội của ông ta không cách nào hành động. Các người có thể xử lý ông ta như các người muốn. Nhưng nếu không có chứng cứ, hiện giờ chính cục hỗn loạn, e là cấp trên sẽ không sinh sự đoan, tôi căn bản cũng không thể điều động bố phòng Trường Sa tấn công Bắc Hải.”

Lúc này Trương Hải Diêm nhận ra tuy đoạn đối thoại của bọn họ rất gượng gạo, nhưng đã có hiệu quả, Trương Khải Sơn này là một người không coi trọng không khí, chỉ coi trọng nội dung.

“Nếu anh đồng ý hợp tác, chúng tôi sẽ cung cấp chứng cứ cho anh.” Trương Hải Kỳ liền nói: “Nhưng, Mạc Vân Cao nhất định phải để cho chúng tôi.”

Trương Khải Sơn đứng dậy, gật đầu: “Trên thực tế, rất nhiều năm trước tôi từng có duyên gặp Mạc Vân Cao một lần, ông ta có một hành động rất kỳ lạ, ông ta tỏ ra hâm mộ họ của tôi, hơn nữa, kể với tôi một câu chuyện, có một lần đại chiến quân phiệt ở Tây Nam, lúc ông ta còn là trung đội trưởng, đã vào một khu bệnh dịch, khi đó Tây Nam có đại dịch, tất cả bộ đội của ông ta đều chết, bản thân ông ta trống vào một thôn dịch, được một thanh niên họ Trương dùng máu để cứu. Do đó, đã cho rằng mình gặp được dị nhân.”

“Dị nhân?”

“Tôi cảm thấy, kết hợp với lời nói của các người, có khi nào ông ta gặp một người Trương gia trong ôn dịch, nhìn thấy năng lực đặc biệt của người Trương gia, để được gặp người Trương gia lần nữa, cho nên, lần nữa phát tán ôn dịch không.” Trương Khải Sơn nhận lấy mũ lính phó quan đưa tới: “Hai vị, chuyện tôi biết không nhiều, cũng đã kể lại hết, chúng ta hẹn nhau ở đây, tôi đợi chứng cứ của hai người, nếu các người đồng ý, đã là đồng tông, Sơn Hải gặp nhau chứng tỏ Đông Bắc đã xảy ra hỗn loạn, Trường Sa có thể thu nhận hai người, góp sức cho đất nước. Ngoài ra…”

Trương Khải Sơn hơi ngừng, nói với bọn họ: “Mạc Vân Cao lúc này đang trên đường đến Nam Kinh, lúc này sĩ quan các nơi đều muốn đến Nam Kinh phục mệnh, các người muốn mưu động chuyện gì, tôi ở Nam Kinh có thể trợ giúp các người.”

Nói xong Trương Khải Sơn rời đi, xe hơi bên ngoài chạy mất, phó quan dặn dò ông chủ việc ăn ở và chiêu đã, bảo bọn họ có thể an tâm nghỉ ngơi, bên ngoài có vệ binh bao vây an toàn.

Trương Hải Diêm thầm nghĩ bận rộn vậy sao? Thấy sang bắt quàng làm họ chính là như thế, vừa định nói, Trương Hải Kỳ đã nói: “Mạc Vân Cao từng gặp tộc trưởng.”

“Tộc trưởng?”

“Ông ta cho rằng tộc trưởng là dị nhân.” Trương Hải Kỳ nói: “Nói như vậy, Mạc Vân Cao biết sự tồn tại của Trương gia. Chí ít biết một chút. Ông ta làm nhiều việc như vậy, là muốn biết nhiều hơn.”

Cho nên những sát thủ trên tàu Nam An đó, mới vận chuyển thi thể về.

Chú thích:

(1) Kịch Tương: hí kịch địa phương Hồ Nam

(2) Kịch Hoa Cổ hay kịch trồng hoa: một loại kịch địa phương lưu hành ở Hà Bắc, Hồ Nam, An Huy… Trung Quốc phát triển từ điệu múa Hoa Cổ mà thành

(3) Đàn từ: một hình thức văn nghệ dân gian, lưu hành ở các tỉnh miền nam, Trung Quốc