Chương 46: Sổ thu chi và sơn hải cách nhau ngàn năm

Tại đây giải thích sơ lược quá trình.

Thật ra ở Hạ Môn còn xảy ra rất nhiều chuyện, Trương Hải Diêm và Trương Hải Kỳ cùng Hà Tiễn Tây còn có một vài phân đoạn, tại đây lược qua hết. Sau khi bọn họ sắp xếp xong, lập tức lên đường.

Đối với Trương Hải Diêm mà nói, được đoàn tụ với Trương Hải Kỳ giống như nằm mơ vậy, trong lòng dấy lên hy vọng mới.

Xe lửa đi Trường Sa chạy trong vùng núi đông nam rả rích mưa dầm, núi cao trùng trùng sương mù bao phủ, trong khoang xe âm u ẩm ướt, nhưng trong lòng Trương Hải Diêm thì ấm áp. Nhìn ngoài cửa sổ có lúc mây mưa sấm chớp liên tục, hắn cũng sẽ nhớ tới Trương Hải Hà, trong hình ảnh hắn tưởng tượng ban đầu, hẳn là có y.

Cảm xúc đan xen, khiến hai người đều không nói gì.

Trương Hải Diêm cẩn thận suy nghĩ cách thức sống chung với Trương Hải Kỳ, đặt trong tình huống giao tiếp bình thường, đơn giản nhất chính là bàn chuyện công việc, lúc vừa gặp mặt bởi vì kinh ngạc và có quá nhiều nghi vấn, cho nên giao tiếp vô cùng thông thuận, nhưng một khi đã yên ổn rồi, nhiều năm không gặp mẹ, vẫn sẽ có chút xa lạ.

Hai người đã không chung sống quá lâu rồi, mẹ lại là một người không thích ôn chuyện, không thích bàn việc nhà, làm thân không dễ như vậy.

Những lúc gặp phải tình huống như vậy, quá nửa là Trương Hải Diêm sẽ nằm duỗi ra mọi người thế nào hắn thế ấy, nhưng Trương Hải Kỳ không được, hắn hơi lo lắng Trương Hải Kỳ sẽ cảm nhận được loại xa lạ này.

Lúc nhỏ trước mặt Trương Hải Kỳ mọi người đều là chó la liếʍ, chỉ là cách mọi người liếʍ khác nhau mà thôi. Trương Hải Diêm chỉ phụ trách cái phần tuyệt đối không thể xao nhãng ấy thôi.

Trương Hải Kỳ vẫn luôn xem tư liệu, người bọn họ phải thăm hỏi khi tới Trường Sa lần này, tên Trương Khải Sơn.

Trương Khải Sơn đứng đầu Cửu Môn, Cửu Môn là chín gia tộc trộm mộ ở Trường Sa, lý lịch cụ thể vô cùng phức tạp, ở đây cũng không cần biết nhiều như vậy. Trương Khải Sơn đồng thời cũng là quan bố phòng ở Trường Sa, vừa mới nhậm chức không lâu, người Nhật Bản hoành hành ở Tây Nam, việc điều động này hẳn là có liên quan đến hoạt động của đặc vụ kiềm chế người Nhật Bản.

Tìm người này không liên quan đến Trương Hải Kỳ, mà là vì trong báo cáo bãi đá Bàn Hoa Hải của Trương Hải Diêm, đã viết khi đó phó quan đã nói những lời liên quan đến Trương Khải Sơn, đi vào điều tra Trương Khải Sơn. Mới khiến Trương Hải Kỳ biết về Trương Khải Sơn. Khi đó danh hiệu Trương Đại Phật Gia đã không ai không biết, đối với Trương Hải Kỳ mà nói, một người họ Trương mang tên chữ Sơn, cô chắc chắn sẽ chú ý ở các phương diện khác.

Nhưng Trương Khải Sơn ở Trường Sa tai mắt tận trời, tất cả đặc vụ đi Trường Sa thăm dò, ngày thứ hai vào thành đều bị trói gô ra ngoài thành. Sau lần thứ hai, ở biệt thự họ Đổng Trương Hải Kỳ nhận được trà mao tiêm Quy Sơn đặc sản Ninh Hương từ Trường Sa gửi tới, trên đó có một mảnh giấy: Sự bất quá tam.

Bấy giờ cũng đành từ bỏ, Trương Hải Kỳ không biết Trương Khải Sơn làm sao biết được sự tồn tại của mình, nhưng nếu đối phương đã là quan bố phòng cầm quyền, lại là người bọn tội phạm trong án bãi đá Bàn Hoa Hải đề phòng, điều tra thêm cũng có chút lằn nhằn, ngược lại dễ hỏng việc của người ta. Vì thế tặng trả lễ, là quả Thanh Tân của Hạ Môn.

Nay đến Trường Sa tiếp kiến, xem như đã cùng đường, nếu cô đoán không lầm, Trương Khải Sơn nhất định cũng có liên quan đến Trương gia.

Nhưng nếu đối phương là người Trương gia, tất nhiên là lứa chữ Sơn.

Sơn hải cách ngàn năm, thân thích không thể gặp. Sơn và Hải trong ngạn ngữ của Trương gia, là hai nhóm người cả đời không được gặp nhau. Lúc Sơn Hải gặp nhau, Trương gia chắc chắn diệt vong. Đây là cách nói cô nghe được từ rất lâu rất lâu về trước.

Không biết mình gặp được Trương Khải Sơn sẽ có hậu quả không thể dự liệu gì. Mình là một trong số ít người họ nội tên chữ Hải, thực ra cũng đã rời xa trung tâm, thất thế từ lâu. Cũng không hiểu lắm về Trương gia, lần này cô căng thẳng, cũng có mong đợi.

Mà Hà Tiễn Tây lúc này đã ngủ trong khách sạn nhỏ bên bến tàu ba ngày, ngày nào anh cũng nhìn người qua kẻ lại, yên tĩnh nhập định, dần dần, đã quyết định ở lại Hạ Môn.

Anh không muốn phiêu bạc nữa. Nhưng Hạ Môn phát triển vượt quá tưởng tượng của anh, không ít nơi đang thuê kế toán giống như anh, công việc cũng không dễ tìm, hơn nữa ở Hạ Môn, về mặt kế toán các chủ Tây bên ngoài không thật sự tin tưởng người Trung Quốc.

Tiền của anh vẫn có thể cầm cự được một thời gian, nhưng tô giới giá cả đắc đỏ, anh biết về quê chỉ có thể lao động tay chân, không thể phát huy sở trường, có hơi lo lắng.

Tiền cứ tiêu cứ tiêu, anh lại bắt đầu sắp xếp tiền bạc theo thói quen, vì phải biết số lượng, mỗi ngày mới có thể tính toán rõ ràng. Anh lại nhìn thấy hình vẽ bậy trên tờ tiền.

Lúc này, anh đột nhiên nhận ra, trong cái miệng vẽ trên tờ tiền ấy có mảnh dao của Ôn thần, là Trương Hải Diêm.

Anh cảm thấy bất ngờ, hai chuyện anh đã biết từ lâu, nhưng trên tàu quá thê thảm, hiện giờ anh mới phản ứng lại được.

Đột nhiên anh cảm thấy kỳ lạ, vì sao lại như vậy, lẽ nào người giúp mình giải vây, quen biết Ôn thần đó.

Sau chuyện ấy Hà Tiễn Tây từng nghĩ kỹ lại, anh cảm kích Trương Hải Diêm, nếu không có Trương Hải Diêm, có thể anh đã chết từ lâu. Cũng không có nhiều chuyện sau đó để trách hắn như vậy, nhưng người đầu tiên cứu anh, vẫn là Trương Hải Hà, tiền tiếp tế của người ấy có thể là mấu chốt khiến ông chủ không gϊếŧ anh.

Lúc này mới biết Hà Tiễn Tây có thể cũng không nhận ra thi thể của Trương Hải Hà. Chi tiết thần thái của thi thể và người sống đều khác nhau. Nhưng không quan trọng.

Hà Tiễn Tây nhớ đến ánh mắt của Trương Hải Hà khi đó.

Vậy hình vẽ này có ý nghĩa gì đây? Là tiện tay vẽ sao? Vẽ mặt của bạn mình?

Hà Tiễn Tây bắt đầu nhìn kỹ lại tất cả tiền, rất nhanh, anh đã phát hiện trên tất cả tiền, dường như đều có hình vẽ, hơn nữa vẽ rất vội, tốc độ vô cùng nhanh, không rõ ràng như tờ vẽ Ôn thần, mà trên một tờ trong số đó, dùng tiếng Anh vạch một từ đơn: “pls, deliver letters”

Hà Tiễn Tây ngồi dậy, nhận ra đây là tin tức, là người ngồi xe lăn đó, muốn nhờ anh giúp y đi truyền đạt, truyền đạt cho ai? Lẽ nào là Ôn thần đó sao?

Anh nhìn số tiền này, hình vẽ trên tiền mỗi tờ khác nhau, có tiếng Anh, có hình vẽ, anh tìm một tờ tiền tương đối nhiều tiếng Anh, tiếng Anh trên đó là: Killers are not ordinary people.

Kẻ gϊếŧ người cũng không phải người tầm thường.

Nghĩa là gì?

Những sát thủ đó sao?

Đối với Hà Tiễn Tây mà nói, chỉ cần có thể gϊếŧ người, thì chắc chắn không phải người thường.

Trên tờ tiền đó còn có một bức hình, là một đứa bé, cõng trên lưng một người lớn, mà trên mình người lớn, có một người lớn hơn. Trên tay đứa bé đó, vẽ một cái mặt người kỳ quái. Mặt người nằm trong lòng bàn tay đứa bé.

Đứa bé cõng người lớn? Người lớn cõng người khổng lồ? Hay là nói, người nhỏ cõng người lớn, mà người nhỏ hơn cõng người nhỏ. Đây là một loại tượng trưng nào đó?

Mặt người trên tay là cái gì?

Hà Tiễn Tây trăm mối không thể giải, anh ngẫm nghĩ, bắt đầu vẽ lại tất cả dấu vết trên tiền, anh chuẩn bị đi tìm Trương Hải Diêm.

Nếu số tiền này không phải bố thí, là phí truyền tin, mình phải gửi tin đi.

Cứ như thế, Hà Tiễn Tây đã mở ra chiếc hộp câu đố Trương Hải Hà để lại trước khi chết, hiện tại vẫn chưa ai biết mức độ phong phú của thông tin trong chiếc hộp này, Hà Tiễn Tây chỉ là bắt đầu phân tích và đoán mò, nhưng nhiều ngày sau, những thông tin Hà Tiễn Tây phân tích ra được, sẽ thay đổi tiến trình của câu chuyện này.