Chương 3: Hướng ra biển

Trong miệng Trương Hải Diêm có mảnh dao, là chuyện rất nhiều người đều biết, nhưng bình thường mảnh dao giấu ở đâu, hắn làm sao có thể bắn ra mạnh đến sát thương người, thậm chí có thể xuyên qua ba lớp tôn, thì không ai biết cả. Theo cách nói của Trương Hải Diêm sau này, việc luyện tập cơ thịt của đầu lưỡi và khoang miệng hết sức mấu chốt, đặc biệt là bí quyết hút khoang miệng thành chân không.

Sở dĩ hắn đặc biệt thích dùng cách như vậy để đả thương người, là vì lúc hắn nhìn người khác, gần như cùng lúc miệng cũng sẽ hướng về người đó, mà người chơi bắn tên và thổi tên đều biết, ngắm bằng miệng là vô cùng chuẩn xác, lúc bắt tên lông tên nhất định sẽ dính vào miệng, động tác quay đầu nhìn người cũng khiến người khác rất khó cảnh giác. Cho nên Trương Hải Diêm trước đây hành hung, nhìn người người gục ngay, lần này cũng vậy, cùng lúc hắn nhìn về phía đó, ánh sáng lạnh đã bắn ra.

Mà thói quen của hắn, nhất định sẽ không đợi con mồi trúng chiêu, cho dù con mồi có né tránh thành công hay không, thân mình hắn nhất định đã ép tới trước mặt.

Động tác của Trương Hải Diêm đã xem như nhanh rồi, nhưng lúc đến nơi Trương Hải Hà đã tới, hắn cũng không cảm giác được Trương Hải Hà theo sau thế nào.

Dù sao cũng là bắn bừa, khu vực đó không có gì cả, Trương Hải Diêm tìm thấy hai mảnh dao cắm vào phiến đá dưới đất, rút ra, nhét trở vào miệng, đang thắc mắc còn một mảnh nữa đâu? Trương Hải Hà đã khụt khịt mũi ngồi xổm xuống, đánh diêm lên, thì nhìn thấy vết máu trên phiến đá.

“Trúng rồi.” Trương Hải Diêm hưng phấn hẳn.

“Quả nhiên là người.” Trương Hải Hà vô cùng thất vọng, thở dài một hơi.

Nội dung huấn luyện của bọn họ đều rất nghiêm khắc khó hiểu, phần lớn nội dung, cảm giác đều không phải dành cho người, nhưng đến Nam Dương rồi, cả cái bánh tông cũng không thấy, đừng nói gì yêu ma quỷ quái, mỗi lần ra ngoài làm việc, hai người đều hy vọng có thể gặp được chuyện lớn thật sự, Trương Hải Diêm không hề gì, mà Trương Hải Hà lại hy vọng lập công được điều về, nhưng nhiều năm nay, hồ sơ bọn họ trả về đều kết án bằng “tin đồn”.

Lúc này, không biết có phải động tác của bọn họ quá nhanh, khiến đối phương loạn trận thế không, bọn họ đều nghe thấy trong sương mù bắt đầu truyền tới đủ loại âm thanh.

Hai người đứng dậy, liền trông thấy bóng người trong sương mù, bắt đầu biến mất từng cái từng cái, tốc độ rất nhanh, thật sự giống như ma quỷ vậy.

Ba bốn giây, toàn bộ bóng người đều đã lùi vào sâu trong sương mù, không thấy tăm hơi.

“Làm gì vậy?” Trương Hải Diêm nheo mắt lại, liền cảm nhận được gió biển thổi tới, sương mù bắt đầu tản đi nhanh chóng.

Bọn họ vội vàng đuổi theo, thì phát hiện trong sương mù, tất cả thi thể đều không cánh mà bay, trong lúc bọn họ tìm gió biển đã mạnh lên, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sương mù bắt đầu di chuyển, mấy phút sau, toàn bộ sương mù bị thổi tan, bãi đá ngầm như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, sạch sẽ tĩnh lặng.

Trên trời một vầng trăng sáng, gió biển nổi lên, sóng lại bắt đầu xô lên đá ngầm. Ánh trăng lấp lánh trên sóng biển như vảy cá. Không nhìn thấy bất cứ tàu thuyền gì, cũng không thấy bất kỳ ai. Trương Hải Diêm nhìn về hướng thuyền bọn họ rời khỏi, trên mặt biển không có gì cả. Quả thực không thấy tàu đâu nữa. Mọi chuyện vừa rồi ngoại trừ vết máu, thì như hoàn toàn không hề xảy ra.

“Tên giả thần giả ma này cũng có lương tâm phết.” Trương Hải Diêm lẩm bẩm nói.

Trương Hải Hà trở lại bên cạnh vết máu, ngồi xuống.

“Đây là ảo thuật.”

“Người trốn đi đâu rồi? Máu này có thể giúp cậu tìm ra không?” nếu là ảo thuật, những thi thể này hẳn đều vẫn còn trên bãi đá, chỉ là bị giấu đi mất rồi. Nhưng vừa rồi bọn họ tìm như vậy, cũng không phát hiện thứ gì đó giống như cửa ngầm.

“Máu không phải thứ định vị mùi tốt. Khoảng cách lan tỏa không đủ xa.”

Trương Hải Hà quay đầu, ngửi ngửi không khí, nơi này gió biển rất lớn, rất nhiều mùi vị bị thổi tan nhanh chóng, nhưng y đột nhiên nhìn về một vị trí, đó là chỗ điếu thuốc Trương Hải Diêm đã ném. Hai người bước tới, phát hiện điếu thuốc đã bị giẫm lên.

“Có người đã bước tới chỗ điếu thuốc này.” Trương Hải Diêm nhặt điếu thuốc lên, “Trong thuốc này tôi đã bỏ trầm hương, mùi rất nồng, chỉ cần đi ngang qua đây, thì sẽ dính phải mùi, mùi này khó ngửi như vậy, lực xuyên thấu xa, chắc chắn cậu sẽ ngửi được.” nói rồi đưa đến dưới mũi Trương Hải Hà: “Ngoan, ngửi thử xem.”

Trương Hải Hà không vui đón lấy điếu thuốc, ngửi ngửi, sau đó ném qua một bên, nhắm mắt lại đánh hơi, ngửi một lúc lại mở ra: “Không được, mùi rượu và thuốc trong miệng cậu thối quá.”

Trương Hải Diêm cúi đầu cười khổ không thôi: “Ở cùng với cậu, chùi đít cũng phải chùi đến ba lần, thiếu một lần cậu biết ngay, đánh rắm chính là tội chết, đời người quá khó khăn rồi, hay là cậu tìm chỗ nào đập hỏng mũi đi, chúng ta đỡ phải giày vò lẫn nhau.” nói rồi lùi lại.

Trương Hải Hà không bận tâm, nhắm mắt lại, cảm nhận một hồi, sau đó nhìn về phía mặt biển.

Đó là bên rìa bãi đá ngầm, trước mặt chính là biển lớn đen ngòm, dưới ánh trăng giống như hắc diệu thạch lăn lộn. Trương Hải Hà chỉ chỉ phía trước: “Trên biển.”

Sóng biển lớn vô cùng, trong tầm thị lực cũng không nhìn thấy chiếc tàu nào.

“Ý cậu là, những người này chuyển thi thể ra biển với tốc độ nhanh? Sau đó rời xa bãi đá? Tốc độ của tàu gì có thể nhanh đến vậy?”

“Có thể không phải tàu, là thứ gì đó khác. Nếu muốn biết, thì đi xem thử.” Trương Hải Hà nhìn bóng tối xa xa trên biển: “Ở kia chắc chắn có gì đó.”

Một cơn sóng lớn đánh vào đá ngầm, đối với người bình thường mà nói, lúc này nhảy xuống biển đồng nghĩa với tự sát. Nhưng hai người này, nhìn nhau một cái, đều cởi quân trang, cùng nhảy vào đại dương, bơi về phía trước.