Chương 21: Cây nắp ấm

Công kích của Trương Hải Diêm kéo dài bảy phút, theo kinh nghiệm trước giờ của hắn, chiến đấu nên kết thúc trong nháy mắt, nhưng không ngờ, hai sát thủ này lại hoàn toàn chống đỡ được. Dù Trương Hải Diêm chiếm thượng phong tuyệt đối, hai tên sát thủ cũng không chút kinh hoảng.

Đối với người bình thường mà nói, hai tay hai chân hai khuỷu hai gối, chính là những bộ phận mà con người thật sự dùng để trực tiếp gϊếŧ chết đối phương, mà Trương Hải Diêm còn có mảnh dao dưới đầu lưỡi.

Lúc hoàn toàn bắt đầu đánh nhau, Trương Hải Diêm giống như một con vật, mảnh dao không chỉ sẽ đột nhiên bắn ra, còn sẽ ngậm trong miệng hắn rạch ngang cổ họng và cổ tay đối phương. Với tốc độ phản ứng của người bình thường, không thể đọ sức được với hắn. Nhưng sau bảy phút, hai sát thủ này đã nhuốm máu hơn mười chỗ, nhưng vẫn không hoảng loạn.

Bởi vì đã hít phải khí độc, Trương Hải Diêm phát lực có phần chậm chạp, phổi của hắn bắt đầu đau rát, động tác bắt đầu chậm đi. Cuối cùng, hai sát thủ cũng tìm được một cơ hội, phóng dao găm ra, trong nháy mắt Trương Hải Diêm né tránh, hai kẻ đó trực tiếp xông ra khỏi hành lang, chạy vào căn tin, sau đó bắt đầu vỗ tay.

Trương Hải Diêm đuổi theo, cửa căn tin rất nhiều, hai sát thủ đã chia ra trong nháy mắt, vụt vào bóng tối.

Trương Hải Diêm nhắm vào một tên muốn đuổi theo, đột nhiên phổi nhói đau, khuỵu xuống.

Hắn hít sâu mấy hơi, ho mấy tiếng, nháy mắt đã bình tĩnh lại.

Đối phương rất có kế hoạch.

Không thể đuổi theo, vừa rồi bọn chúng vỗ tay mấy cái, nếu đã có cái bẫy thứ nhất, sẽ có thể có cái bẫy thứ hai, mình đã bại lộ rồi, hơn nữa nội tạng mình đã bị tổn thương.

Trương Hải Diêm lập tức lui về, đỡ Hà Tiễn Tây dậy. Hà Tiễn Tây dựa vào tường, nhìn thi thể cảnh sát, bắt đầu nôn mửa.

“Cậu tố cáo tôi thật à, em họ.” Trương Hải Diêm nói.

“Bọn họ đến tuần tra, phát hiện ra tôi. Khách đi lậu phải ngồi tù, tôi không muốn bị anh liên lụy, tôi phải đi San Francisco, tôi không có tiền mua vé nữa.”

“Cậu phải hiểu, trên tàu này, cậu mới là khách đi lậu, tôi có vé tàu.” Trương Hải Diêm móc ra một góc vé tàu trong túi, cúi đầu nhìn thi thể cảnh sát, đều là một đòn trí mạng: “Cậu không gϊếŧ bá nhân, bá nhân lại vì cậu mà chết.”

Hà Tiễn Tây hiển nhiên vừa kinh hãi vừa khó chịu, không biết nói sao.

“Con tàu này lại thế nào?” Hà Tiễn Tây hỏi hắn, “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc anh là ai?”

“Tôi đã nói tôi sẽ kể với cậu, những kẻ này có thể là hải tặc. Chúng ta phải buông bỏ ân oán cá nhân trước, bằng không tiền bạc trên tàu sẽ bị cướp hết, phụ nữ sẽ bị làm nhục.”

“Phụ nữ sẽ không bị làm nhục.” Hà Tiễn Tây nói: “Bọn họ là phụ nữ.”

“Phụ nữ?” Trương Hải Diêm ngẩng người, vừa rồi lúc đánh nhau, quá kịch liệt không chú ý điều này.

“Tôi ngửi ra được, là mùi phụ nữ.”

Trương Hải Diêm nhìn Hà Tiễn Tây, ôm ngực hỏi: “Phụ nữ có mùi thế nào?” người có cái mũi tốt, không biết mỗi ngày sống cuộc sống ra sao.

Hà Tiễn Tây không trả lời, nhìn Trương Hải Diêm nhặt lấy mặt nạ phòng độc, kéo thi thể cảnh sát vào phòng y tế.

“Nếu là hải tặc, chúng ta phải nhắc nhở người trên tàu. Anh đang làm gì vậy?”

“Đừng nghĩ nhiều quá, em họ.” Trương Hải Diêm nói: “Chúng ta chưa chắc sống được để đi thông báo với bất kỳ ai.”

Hà Tiễn Tây ngẩn ra, tự mình đứng dậy, dựa vào tường hít thở sâu.

Trương Hải Diêm đặt thi thể đứng trong phòng y tế, nhìn khí độc đang tản ra, đây là một cái bẫy, từ cái chết của thủy thủ dẫn đường kia có thể biết được, người sắp xếp cái bẫy này, một khi biết quan hệ giữa hắn và thủy thủ của Trương Thụy Phác, thì lúc hắn lên tàu tra chuyện ôn dịch, đã chú ý đến hắn.

Nếu không phải Steven muốn gϊếŧ hắn, hắn nhảy xuống biển thoát thân, vậy hôm đó hắn sẽ gấp rút đến phòng y tế khi tàu vừa khởi hành, lúc này có thể hắn đã chết rồi, ông trời cho hắn vận may, việc điều tra của hắn bị Steven gián đoạn. Khiến thời gian hắn đến cái bẫy này muộn hơn gần hai ngày.

Đây chính là điểm khác biệt giữa trời và đất. Bởi vì vào lúc đó, các sát thủ biết khi nào hắn vào trong bẫy, nghiêm trận chờ đợi, nhưng sau khi hắn nhảy biển, các sát thủ đợi quá lâu trong bẫy, đã trở thành tình huống không biết khi nào mới có con mồi.

Loại trước lực chú ý tập trung cao độ, loại sau là buông lỏng sau khi lơ là.

Khác biệt lớn nhất là, lúc hắn trở lại, dẫn theo một Hà Tiễn Tây quật cường, cố chấp tố cáo hắn.

Nếu không có chuỗi trùng hợp này, kiểu gì hắn cũng chết.

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ nhất, là bác sĩ tàu đều chết cả.

Trong việc điều tra trước đó, ba người trong phòng y tế bị nghi ngờ cao nhất là hung thủ phát tán ôn dịch, hiện tại những người này đều chết rồi. Cũng chính là nói, trừ bác sĩ trên tàu, trên tàu còn có kẻ tham dự vào việc phát tán ôn dịch. Những kẻ này sức chiến đấu rất mạnh, xuống tay rất ác, các bác sĩ này có thể chỉ là bị lợi dụng, hiện tại đều bị diệt khẩu.

Khí độc trong phòng y tế từ từ tản hết, hắn đeo mặt nạ khí độc, bảo Hà Tiễn Tây đừng tới gần, tự mình đi vào cạy miệng thi thể bác sĩ.

Trong thi thể nhét một bình khí, chốt bình khí dùng một sợi kẽm đâm xuyên sống lưng thi thể, xuôi theo chân ghế dán đến ngoài cửa.

Lúc hắn đi vào, người bên ngoài giật sợi kẽm một cái, khí độc sẽ phun ra từ miệng thi thể.

Hắn thò vào miệng thi thể, lôi bình khí độc ra ngoài, bên trên đều là tiếng Đức, là khí độc quân dụng do Đức sản xuất.

Hắn nhìn bình khí độc, ngẫm nghĩ, đột nhiên có một linh cảm, hắn bắt đầu lục tìm, cuối cùng phát hiện rất nhiều bình khí độc trong tủ thuốc trong phòng, có đến năm sáu chục bình, chất đầy các góc trong tủ.

Trương Hải Diêm hiểu ra.

Hắn đi ra khỏi phòng y tế, cầm bình khí độc, Hà Tiễn Tây hỏi: “Anh nói tôi biết, tôi còn đến San Francisco được không?”

Trương Hải Diêm giơ bình khí độc lên cho anh xem.

“Đây là bình khí độc quân dụng, rất khó kiếm, đáng giá không ít.” nếu vì hắn lên tàu tra án ôn dịch, bị hung thủ chú ý đến, muốn gϊếŧ hắn diệt khẩu, cùng lắm là bắn chết hoặc hạ độc, sao lại dùng loại bình khí độc chuyên nghiệp này.

Vừa nhìn đã biết được cố tình chuẩn bị từ trước, cũng có nghĩa là, ngay từ đầu, hung thủ đã nhắm vào hắn, muốn gϊếŧ hắn. Biết thân thủ hắn tốt, cho nên thiết kế phương pháp gϊếŧ người này.

Tại sao chứ? Trương Hải Diêm không hiểu, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến hướng này, lẽ nào, là Trương Thụy phác nói với đối phương, nhưng nếu muốn gϊếŧ hắn, Trương Thụy Phác có thể xuống tay ở dưới tàu mà.

Nếu không phải Trương Thụy Phác, vậy…

Lúc nhìn thấy nhiều bình khí độc hơn nằm trong tủ, Trương Hải Diêm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra tất cả logic.

Nếu sát thủ không chỉ muốn gϊếŧ mình hắn thì sao?

Nếu sát thủ muốn gϊếŧ tất cả người muốn tra chuyện ôn dịch trên tàu Nam An thì sao?

Vậy những manh mối rõ ràng mà hắn tra được, căn bản không phải hung thủ sơ ý để lại, mà là tuyến mật cố ý (để bắt côn trình, cây nắp ấm sẽ tiết ra một tuyến có vị ngọt, kiến sẽ theo tuyến này đi vào trong l*иg của cây nắp ấm.)

Cho nên người tra án ôn dịch, cuối cùng đều sẽ lên tàu Nam An, sau đó tra đến manh mối này, sau đó đi vào trong cái bẫy khí độc của bọn chúng.

Thế thì, nếu nói như vậy, hắn nghĩ đến một chuyện càng đáng sợ hơn.

Hắn không quan tâm đến Hà Tiễn Tây và thi thể nữa, nói với anh: “Tự mình tìm chỗ nấp đi.” chạy một mạch đến phòng trực ban thủy thủ đối diện phòng mình. Thủy thủ bên trong đã anh ngoài tuần tra rồi, hắn mở danh sách thủy thủ trong phòng thủy thủ, bắt đầu lật tìm.

Tống Sai Tống Sai Tống Sai.

Tống Sai hắn tìm được rồi, có chú thích, con lai Trung Việt, tên Trung Quốc là: Trương Hải Vân.

Đây là quy tắc đặt tên trong kho hồ sơ Nam bộ, họ Trương, giữa là Hải, chữ cuối lấy trong thơ từ.

Tàu Nam An, là cây nắp ấm! Cậu ta đang nhắc nhở các đặc vụ đến sau: Cả sự kiện ôn dịch, là một cây nắp ấm để bắt đặc vụ ngoại phái của kho hồ sơ Nam bộ.