Chương 20: Biến trên tàu

Hà Tiễn Tây bị Trương Hải Diêm đánh tỉnh lại, sắc trời đã tối, mình ở trong khoang tàu, cũng không phải khoang riêng lúc trước, mà là trong khoang lớn.

Trương Hải Diêm nhìn anh, anh cũng nhìn Trương Hải Diêm. Trên mũi đắp thảo dược.

Thảo dược mùi rất gay mũi, Hà Tiễn Tây muốn gẩy xuống, ngồi dậy, thì trông thấy tất cả nhân viên và thủy thủ, đều ở phía bên kia khoang tàu, chen chúc trong góc. Nhìn bọn họ.

Một khoang tàu rộng lớn, chia làm hai bên, một bên chỉ có hai người, một bên là mọi người.

“Sao… sao vậy?” Hà Tiễn Tây muốn hỏi, Trương Hải Diêm nhìn nhìn đám người đang ngó bọn họ ở đằng xa, nói: “Cậu đã hôn mê một ngày rồi, đây không phải đãi ngộ Ôn thần nên có sao?”

“Anh thật sự là Ôn thần trên biển?” Hà Tiễn Tây hỏi, sờ sờ mũi, đau đến “xuýt” một tiếng.

“Mũi của cậu là bảo bối đấy, có thể bảo vệ thì bảo vệ tốt vào, mùi nhạt như mùi nghệ, cậu cũng ngửi ra được. Bọn lừa đảo phải luyện rất lâu đấy.” Trương Hải Diêm nói rồi ném cho anh một cái túi. Hà Tiễn Tây phát hiện là hành lý của mình.

“Cậu xem thử, ngoại trừ trải giường, còn lại tôi đã gói cho cậu rồi, trong đó còn thiếu gì không?”

Hà Tiễn Tây giở giở, đồ của anh đơn giản, trừ vật dụng cần thiết, thì không có vật ngoài thân gì nặng nề, nhìn một cái là hết. “Sao phải đóng gói hành lý?”

“Bởi vì chúng ta sắp đi rồi.” Trương Hải Diêm nhìn nhìn đám người đằng xa, “Cậu cảm thấy chúng ta còn ở tiếp trên tàu này được sao?”

“Chúng ta gì chứ?” Hà Tiễn Tây bực mình, thầm nghĩ không ở tiếp được, không phải cũng nên là anh không ở tiếp được sao?

“Tôi là Ôn thần trên biển, cậu là em họ của Ôn thần, cậu biết có bao nhiêu người sẽ đến trả thù cậu không? Cậu lên bờ sẽ bị bắt, bọn họ sẽ vét hết đồ của cậu, ép cung cậu tôi ở đâu.” Trương Hải Diêm nói.

“Nhưng tôi không phải em họ anh.”

“Cậu cảm thấy người ta sẽ tin sao?” Trương Hải Diêm ngồi ngay ngắn, nhìn nhìn mặt biển đối diện, trên mặt biển một màu đen kịt.

“Anh là hiệp khách bảo vệ hành khách bình thường, tại sao bọn họ đều né anh, sợ anh như vậy?” Hà Tiễn Tây có hơi bất ngờ, Trương Hải Diêm quay lại nhìn người đối diện không chút nể nang, “Hiệp khách? Hiệp khách thì chưa tới, tôi gϊếŧ người hổ thẹn với lòng, người bình thường, trong lòng không khỏi có điều hổ thẹn nhỉ.” nói rồi Trương Hải Diêm nhìn Hà Tiễn Tây hứng thú, “Cậu không sợ tôi? Cậu không thẹn với lòng?”

“Tôi không thẹn với lòng.” Hà Tiễn Tây cảm thấy vết thương càng lúc càng đau, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén.

“Người không thẹn với lòng hoặc cực thiện, hoặc cực ác, hoặc cực ngốc, cậu là loại nào?”

“Đều không phải.” Hà Tiễn Tây nói, “Không làm việc trái lương tâm khó đến vậy sao?”

Trương Hải Diêm chỉ chỉ người đối diện, mọi người đều rụt lại một chút: “Cậu hỏi bọn họ thử xem.”

Hà Tiên Tây đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đi hỏi bọn họ, anh cũng không hiểu Trương Hải Diêm nói sắp đi là có ý gì, nơi này là giao tuyến giữa nội ngoại hải, biển xanh tận trời, không có cả phiến đá ngầm, bọn họ đi đâu được cơ chứ.

Trương Hải Diêm ghé lại gần Hà Tiễn Tây, hỏi: “Tôi hỏi cậu một câu, từ nhỏ cậu đã ngay thẳng vậy sao? Cậu làm sao sống được đến giờ thế?”

Hà Tiễn Tây nói: “Tôi là kế toán, kế toán thì phải có sao nói vậy, tôi ăn cơm ngay thẳng, nếu gặp chuyện cần tùy biến, tự nhiên sẽ có người tùy biến phụ trách. Nếu nghề kế toán từ xưa đã có, vậy tôi tự tin mình có thể sống đến giờ.”

“Tinh thần kỵ sĩ.” Trương Hải Diêm có phần kinh ngạc, người da trắng có người xem trọng thứ này, nhưng ở Melaka chưa từng có ai xem trọng. Có điều, Melaka có rất nhiều người Anh, tính khí của tên nhóc này, có thể dùng được trong đám người Anh, đến San Francisco phỏng chừng sẽ bị nhét xuống hố đường sắt lót nền.

Trên chiếc tàu này cũng vậy.

Trương Hải Diêm liền quyết định, hắn vốn có thể để anh lại đây, một mình rời khỏi, dù sao Trương Hải Kỳ cũng từng dạy bọn họ kỹ năng không có lương tâm, mấy năm nay, người thiếu não hắn đã gặp không ít, cũng đều không đáng cảm thông, nhưng không biết tại sao, hắn cẳm thấy trên người Hà Tiễn Tây này, có một loại khí chất khác biệt.

Rất khó hình dung loại khí chất này, nếu phải nói, Trương Hải Diêm chỉ có thể nói, Hà Tiễn Tây rất may mắn. Tại sao lại nói vậy? Sau khi lên tàu này, Hà Tiễn Tây đã làm ra vô số chuyện cấm kỵ khi hành tẩu giang hồ, nhưng anh không mảy may sứt mẻ, mà tính tình của anh không phải hôm nay mới thế, sống được thời gian dài như vậy, anh vẫn không chết, có phải đã chứng minh, anh là một người cực may mắn không.

Lúc này hắn quá cần vận may, hơn nữa, hắn cũng không muốn vì sai lầm của mình, mà làm tổn hại tính mạng người vô tội, nói cho cùng, nếu vì lợi ích mà hy sinh người khác, Trương Hải Diêm có thể chấp nhận, nhưng người khác không thể trả giá cho sai lầm của hắn được.

Nhìn nhìn đồng hồ, đã gần tới thời gian hắn dự đoán, Trương Hải Diêm hoạt động gân cốt, rồi nói với người đối diện: “Thời gian tươi đẹp luôn trôi đi rất nhanh, tôi nhớ mặt các người rồi, sẽ trở lại bất cứ lúc nào, mỗi một câu các người nói xấu tôi, tôi đều sẽ biết, mỗi chuyện xấu các người làm, đều sẽ có người nói với tôi. Ngoan ngoãn truyền những chuyện các người thấy ra ngoài, mọi người đều kể cho mười người bạn nghe, bằng không lần nào các người cũng sẽ gặp phải tôi.”

Nói rồi đưa hành lý cho Hà Tiễn Tây, Hà Tiễn Tây vẫn chưa phản ứng lại được, Trương Hải Diêm tóm lấy Hà Tiễn Tây ném ra ngoài mạn tàu, Hà Tiễn Tây bị vứt thẳng xuống biển.

Mọi người trên tàu đều ré lên, Trương Hải Diêm đứng trên mạn tàu, cũng ngả người rơi xuống biển.

Hà Tiễn Tây vừa từ dưới biển ngoi đầu lên, nhìn thấy Trương Hải Diêm cũng rơi xuống, mắng to: “Anh làm gì thế! Tên Ôn thần này, chơi gì kỳ vậy! Chúng ta sắp chết đuối rồi?”

Trương Hải Diêm theo sóng nổi lên, nhìn ra xa, trên biển đằng xa, có một đốm sáng nho nhỏ, đó là tàu Nam An, không hề sai lệch tính toán của hắn.

“Sẽ không chết đuối đâu.”

“Tôi muốn đi San Francisco! Tôi không muốn chết ở đây!”

“Cậu sẽ không chết ở đây.” Trương Hải Diêm ném ra một sợi dây thừng, Hà Tiễn Tây chụp lấy: “Chăn đệm của tôi!”

Hà Tiễn Tây kéo dây thừng, bắt đầu bơi về phía đốm sáng kia, thầm nghĩ, chỉ cần cho hắn thêm một ngày, cho hắn thời gian một ngày nữa, sau khi hắn lên tàu, sẽ có thể lấy được chứng cứ bắt được người biết chân tướng ôn dịch, sau đó trộm một chiếc tàu cứu sinh, quay về cứu Trương Hải Hà.

Đối với Hà Tiễn tây mà nói, bốn tiếng đồng hồ trên biển này giống như địa ngục vậy, nước biển ban đêm lạnh buốt, tuy không phải cái lạnh thấu xương như lấy mạng người, nhưng chân của anh cũng đã không ngừng co rút.

Mà Ôn thần này, giống như có thể hô hấp trong biển vậy, lúc anh bơi không nổi, vẫn có thể một tay kéo anh đi, hiệu suất không chút suy giảm, lúc anh bị chuột rút, kéo quai hàm anh, là có thể để anh nghỉ ngơi trong nước.

Nhưng cho dù như thế, bốn tiếng đồng hồ này cũng quá dài, ý thức của Hà Tiễn Tây trong nháy mắt mơ hồ, cũng không nhớ mình làm sao lên được tàu Nam An, chỉ nhớ có một cung điện khổng lồ trên biển chạy về phía bọn họ, to lớn như thế, đèn đóm đẹp đẽ như thế, giống như tiên cảnh vậy, trong một lúc anh cho rằng mình đã chết rồi, chìm xuống Thủy Tinh cung.

Cảm giác sau đó, chính là lưng anh nằm lên boong tàu rắn chắc, tựa vào thứ cứng rắn như vậy, lần đầu tiên khiến anh cảm thấy an tâm đến thế, hơn nữa kỳ lạ nhất là boong tàu còn ấm nữa.

Bởi vì nước quá lạnh, cho nên đến boong tàu cũng thấy ấm.

Trương Hải Diêm kéo anh vào một góc, dùng một chai rượu mạnh chỉ lớn bằng ngón tay tưới cho anh, Hà Tiễn Tây từ từ ấm lại.

Toàn thân anh đều mềm nhũng, tựa như xương cốt cả mình đều bị rút đi, cơ bắp đau như bị kim châm.

“Đây là đâu?” anh yếu ớt hỏi.

“Tàu Nam An, tàu hơi nước, đi Hạ Môn.”

“Tại sao phải đi Hạ Môn? Tôi muốn đi San Francisco? Anh hai, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”

“Cứu mạng cậu.”

Trương Hải Diêm thầm nghĩ tên nhóc này quả nhiên may mắn, kế hoạch khó như vậy lại thành công thuận lợi đến thế. “Tên nhóc cậu quật cường như vậy nhưng có thể sống đến từng tuổi này là có nguyên nhân, tổ tiên đời trước chắc cứu không ít người nhỉ.”

Tổ tiên tích đức mà gặp phải anh sao? Hà Tiễn Tây mơ mơ hồ hồ nghĩ.

Trên tàu vô cùng yên tĩnh, tàu Nam An không phải quân hạm, trên boong không có ai tuần tra, Trương Hải Diêm cũng mệt mỏi lắm rồi, bản thân cũng uống một chai rượu mạnh, bắt đầu quan sát xung quanh, Hà Tiễn Tây càng thêm tỉnh táo, đột nhiên hiểu ra lời vừa rồi của Trương Hải Diêm, liền túm lấy cổ Trương Hải Diêm: “Cái tên khốn kiếp này, tôi muốn đến San Francisco, không muốn vượt biên vào Hạ Môn. Em họ tôi còn đang đợi tôi.”

Trương Hải Diêm bịt miệng anh lại: “Im miệng, không thì cậu tự mình bơi về.”

Hà Tiễn Tây hoàn toàn nổi điên: “Tôi phải tố giác anh, tôi phải tố giác anh!”

Trương Hải Diêm vỗ vỗ anh: “Yên tâm, không ai tin lại có người đi lậu được ở hải vực này đâu, trên tàu không có thủy thủ xấu, không có lừa đảo, đến Hạ Môn rồi, tôi sẽ thả cậu đi San Francisco, cậu đừng sợ. Đi đường vòng thôi mà. Cậu về phòng tôi trước, tôi đi làm chút chuyện, trở về mới thích kỹ với cậu, ngoan.” nói xong hắn đỡ Hà Tiễn Tây dậy, nhét chìa khóa phòng mình cho anh.

Nhưng Hà Tiễn Tây căn bản đã không đứng lên nổi, cố gắng một chút, lại ngã huỵch xuống đất, nhìn hắn: “Rốt cuộc anh là ai?”

Trương Hải Diêm tính toán thời gian, nếu lợi dụng tàu cứu sinh về Melaka, không thể rầy rà thêm nữa, đi vào lưu vực ngoại hải, hai tay mình chèo đến bờ có lẽ đã là Borneo rồi, hắn nhìn nhìn xung quanh, không thể bỏ lại Hà Tiễn Tây trên boong tàu, vì thế đỡ anh dậy: “Vậy được, tôi đưa cậu đến căn tin ngồi trước.”

Hai người đi vào lối đi bên dưới boong tàu khoang hạng nhất, đã rất muộn rồi, căn tin đã đóng cửa, Trương Hải Diêm đẩy cửa đi vào, bên trong một vùng tối đen. Phòng y tế trên tàu nằm dưới hành lang đầu kia của căn tin, trong vòng ba phút, hắn sẽ có thể vào được.

Tìm một phòng bao nằm xuống, Trương Hải Diêm thầm nghĩ, nếu bị phát hiện cũng sẽ bị cho là ma men thôi.

Bọn họ đi trong căn tin tối tăm. Đặt Hà Tiễn Tây xuống, Trương Hải Diêm cố gắng khiến mình đi đến phòng y tế với tâm thái hoàn toàn trấn định.

Trên tàu tổng cộng mười nhân viên y tế, ba bác sĩ, bảy hộ lý, người phát tán ôn dịch, nằm trong số đó, ít nhất có bốn người tham gia vào chuyện này. Bọn họ đều ngủ trong ký túc trực ban của phòng y tế, vào giờ này vẫn hoàn toàn chưa ngủ.

Thiết bị của bọn họ nhất định cũng ở trong đó, chỉ có trong phòng y tế, đặt những thứ này mới không bị người ta nghi ngờ.

“Đưa một người đi, ba người khác gϊếŧ hết.” Trương Hải Diêm lộ ra nụ cười hung ác, đưa người trở về. Mở thùng bánh mì trong căn tin ra, mang theo một ít bánh mì và rượu, sau đó trực tiếp lên boong tàu, thả tàu cứu sinh xuống, nếu thuận lợi, giờ này ngày mai là có thể nhìn thấy bờ rồi.

Đèn hành lang phòng y tế rất tối, Trương Hải Diêm chầm chậm rón rén, phát hiện trong phòng y tế một vùng tối đen.

Theo lý bệnh viện sẽ không tắt đèn.

Hắn đẩy cửa, lách vào phòng y tế, mới đi được hai bước, ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, đã nhìn thấy trên ghế và trên giường phòng y tế, đều rất kỳ quái.

Hắn nhìn kỹ lại, trong lòng bụp một tiếng, hắn phát hiện trên ghế và giường trong phòng y tế, đều có người ngồi và nằm.

Mọi người đều không nhúc nhích, không bật đèn, cũng không nhìn rõ tình hình.

Trương Hải Diêm hoàn toàn nhập định trong nháy mắt, muốn tìm tiếng tim đập trong không gian, không có bất cứ âm thanh nào. Hắn thầm nghĩ thôi rồi. Cẩn thận đến gần, hắn liền trông thấy mười mấy thi thể, chất ở phía sau nơi bọn họ ẩn thân, tất cả đều là thi thể bác sĩ trên tàu, cổ họng đều bị đâm xuyên, miệng mở to, nằm trong bóng tối.

Sau đó Trương Hải Diêm nhìn thấy, trong số những bác sĩ tàu này, có một thi thể không phải bác sĩ.

Là người dẫn hắn lên tàu, đã bốc mùi thi thể. Thủy thủ, anh ta cũng chết rồi, miệng há rất lớn, trên người thủy thủ đó, có một bức thư.

Tiếp đó hắn nghe thấy tiếng khóa cửa “cách” một tiếng. Trương Hải Diêm quanh sát một vòng khu vực này, nhận ra đây là một cái bẫy. Đây là một cái bẫy đã được sắp đặt, hắn lập tức xoay người định đi, thì nghe thấy xì một tiếng, từ trong miệng những thi thể này, đều bắt đầu phun khí độc.

Trương Hải Diêm lập tức bịt miệng lại, xông đến cửa, từ ô cửa kính trên cửa, nhìn thấy ba người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc, đứng ngoài cửa, dưới ánh đèn tù mù, vẫy tay với hắn.

Hắn dùng sức lực toàn thân tông một cái vào cửa, cửa không hề động đậy, mấy người đàn ông đó lại nhìn hắn như vậy. Trương Hải Diêm xông trở vào phòng chữa trị, nhìn đường ống thông gió, khóa kín rồi, không có cửa sổ, mọi nơi đều bị khóa chặt.

Hắn xông trở lại cửa, nhìn những kẻ đó. Trong lòng đột nhiên hiểu ra là chuyện gì, mọi cảm giác kỳ cục trong quá trình hắn điều tra, giây phút này đều đã được giải đáp.

Nhưng đã muộn rồi, hắn chết chắc rồi. Phải dùng hết sức lực toàn thân, dùng sức tông cửa, hét to, cửa khóa vô cùng chặt, người bên ngoài nhìn hắn châm chọc, tất cả phẫn nộ của hắn bùng phát, một quyền đánh vỡ ô cửa, từ ô cửa thò tay ra ngoài tóm lấy áo một trong ba người đàn ông.

Người đàn ông đó cũng không giãy giụa, cười lạnh nhìn Trương Hải Diêm, chậm rãi tóm lấy tay Trương Hải Diêm, Trương Hải Diêm phát hiện mình đã không dùng nổi chút sức nào.

Lúc này, đã nghe thấy tiếng bước chân ở cửa hành lang, tiếp đó Hà Tiễn Tây hét một tiếng: “Chính là hắn.”

Kẻ đeo mặt nạ phòng độc đó lập tức quay đầu lại, thì nhìn thấy có đến mấy cảnh sát tàu từ cửa xông xuống, thấy tình hình này, cảnh sát tàu lập tức rút súng: “Các anh đang làm gì!”

Chỉ trong nháy mắt đó, Trương Hải Diêm đã lợi dụng một phần tư giây kẻ hắn đang tóm lơ là, dùng chút sức lực cuối cùng, liền tóm lấy cổ kẻ đó, kẻ đó phản ứng cũng vô cùng nhanh, trong nháy mắt Trương Hải Diêm dùng sức muốn bóp gãy yết hầu gã, đã chen ngón tay vào giữa lòng bàn tay Trương Hải Diêm và cổ mình.

Gần như đồng thời hai tên còn lại xông về phía Hà Tiễn Tây và cảnh sát tàu, Trương Hải Diêm cười gằng dùng sức, trực tiếp bóp vỡ cả ngón tay và yết hầu kẻ đó. Sau đó cướp mặt nạ phòng độc của gã, lôi vào ô cửa, đeo lên cho mình.

Hai tên còn lại trực tiếp động thủ, đối diện cảnh sát tàu, phóng dao găm ra, hai cảnh sát tàu còn chưa kịp phản ứng đã bị phóng chết.

Hà Tiễn Tây vịn tường, kinh ngạc nhìn tất cả. Đã trông thấy hai người xông về phía mình.

Trương Hải Diêm đeo mặt nạ xong, dùng sức hít mấy hơi, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn chút, hắn lập tức tháo khớp vai, khuỷu tay và đốt ngón tay mình, lần nữa thò tay ra khỏi ô cửa. Tay kéo dài ra trực tiếp chụp lấy khóa cửa, là một cây gậy sắt kẹt giữa tay nắm, hắn giật gậy sắt xuống, mở cửa ra.

Trương Hải Diêm mang theo khí độc lao ra khỏi phòng y tế, gỡ mặt nạ phòng độc ra, hai sát thủ đó vừa áp sát Hà Tiễn Tây, đã nghe thấy người sau lưng lạnh lùng nói.

“Đến đây với ba nào, ba thương các con.”