Chương 15: Ruồi ruồi

Trương Hải Diêm cũng không thể chắc chắn chuyện tào lao này có liên quan đến chuyện mình cần tra không. Nhưng so với tra bừa không mục đích, manh mối này chung quy cũng có một phương hướng.

Ruồi, cũng chắc chắn có liên quan đến ôn dịch.

Một thủy thủ nửa đêm đi bắt ruồi, thời gian cũng vô cùng khéo, chính là khi con tàu này đến Melaka, lúc ôn dịch bắt đầu phát tán.

Có khi nào Tống Sai chính là kẻ phát tán ôn dịch kia, cậu ta không nhảy xuống biển, mà mang những con ruồi có mầm bệnh xuống tàu, đi phát tán khắp nơi.

Không, sẽ không trùng hợp như vậy, bởi vì mỗi nơi xảy ra ôn dịch, người đầu tiên phát bệnh, vừa hay đều là khách của tàu Nam An. Ruồi truyền bệnh sẽ không chuẩn xác như vậy, chắc chắn đến nơi là phát bệnh.

Ôn dịch nhất định do người phát tán ra. Dưới đặc quyền mạnh mẽ của Steven, Trương Hải Diêm vào trong phòng ký túc của Tống Sai, nằm lên giường của cậu ta, hy vọng có thể có được linh cảm gì đó từ góc nhìn của cậu ta.

Trương Hải Diêm không thu được thành quả gì, giường rất sạch sẽ, không có ruồi, cũng không có vết máu, hình vẽ gì, để thuyết minh khoảng thời gian cuối cùng của cậu ta, là đau khổ, hay là hậm hực, lo sầu.

Lúc hắn nằm ngẩn ra trên giường Tống Sai, Steven ngồi ngay trên giường bên cạnh, nhìn hắn.Trương Hải Diêm khiến lực chú ý của mình tập trung cao độ.

Không được phân tâm, lúc này bất cứ cảm xúc lo lắng cho Trương Hải Hà nào, bất cứ lo được lo mất nào, cũng là lãng phí thời gian.

Mỗi một phút đều không được lãng phí.

Hắn bò dậy, nhận ra Tống Sai là một phương hướng sai lầm, bởi vì hắn nhìn thấy trên ván giường phía trên vị trí hắn nằm (giường tầng, một phòng bốn người) khắc hai chữ cái nhàn nhạt: N.P

Hai chữ cái này có rất nhiều cách giải thích, nhưng kết hợp với ruồi, chỉ có một loại giải thích.

Nepenthes pharmakon.

Đây là một loại thuốc nước mà nữ hoàng Ai Cập cho Helen. Ne nghĩa là lãng quên, penthes nghĩ là bi thương, loại thuốc này có thể quên được bi thương.

Ở Malaysia, hai chữ cái này đại diện cho một loài thực vật, gọi là cây nắp ấm.

Tống Sai đang buôn lậu cây nắp ấm, ruồi là thức ăn cho cây nắp ấm. Pulau Pinang dồi giàu loại cây này, cậu ta xuống tàu đến Pulau Pinang vừa hay gặp phải ôn dịch, có thể đã chết ở Pulau Pinang. Nếu cậu ta buôn lậu cây, với bằng cấp của cậu ta sẽ không nhớ được nguyên văn chữ Latin, NP này có thể là buổi tối lúc cậu ta mở túi viết lên ván gỗ để không quên.

Trương Hải Diêm nhìn nhìn đồng hồ, hắn đã lãng phí bốn tiếng, những chuyện tào lao khác đều có thời gian rất xa, không đủ trở thành phương hướng điều tra.

Hắn châm điếu thuốc thứ sáu, nhìn Steven, Steven vô cùng kiên nhẫn nhìn hắn.

“Người anh em, trong ba ngày này, việc gì anh cũng sẽ giúp tôi đúng không.”

Steven ngồi thẳng dậy, dường như ấn ấn khẩu súng ở thắt lưng, không biết hắn muốn làm gì.

******

Mà ở bên kia, Hà Tiễn Tây vừa mới lên một chiếc tàu tên là tàu Bao Ân ở ngoài cùng cửa cảng. Tàu Bao Ân là một chiếc xà lan nhỏ, đi San Francisco. Vì nguyên nhân ôn dịch ở Melaka, những tàu loại này đều sẽ chọn lựa khách, mà thậm chí tàu còn dừng trên bãi đá ngầm xa cửa cảng nhất, cho thuyền nhỏ vào đón khách. Bấy giờ tàu loại nhỏ từ Melaka đi San Francisco được gọi là tàu quan tài, điều kiện trên tàu cực kém, rất nhiều người đều mắc bệnh mà chết trên tàu, hoặc vì ẩu đả, cướp bóc, hải tặc mà mất tích. Chủ tàu ít nhiều đều có tính chất của dân vơ vét và buôn lậu, hạn chế tự do của khách tàu. Lúc xảy ra bất trắc sẽ ném người xuống biển, các loại thảm án nhiều vô số kể. Thời ấy kho hồ sơ Nam Dương thành lập, chủ yếu chính là nhằm vào những nghi án trên biển thế này. Đám Trương Hải Diêm đều cương quyết xử tử những tay chủ tàu và thủy thủ gϊếŧ người Hoa trái phép, bởi vì bọn họ bơi lặn cực tốt, thích từ trong nước leo lên tàu, sau khi gϊếŧ người sẽ nhảy xuống biển mà đi, cho nên được gọi là Ôn thần trên biển. Đến nay trong rất nhiều truyền thuyết ở Nam Dương, đều có một loại ma nước trong miệng có mảnh dao, chính là đến từ Trương Hải Diêm.

Là tốp hành khách cuối cùng, hồn vía anh có hơi lên mây.

Tối qua, lúc Hà Tiễn Tây quay về quán rượu, phòng thu chi đã đóng rồi.

Anh hơi tức giận, vậy có nghĩa là tiền anh thu hôm nay không thể kết toán hôm nay, đối với người coi trọng kế hoạch như anh mà nói, có hơi chán nản.

Anh lê cơ thể đầy vết thương, về đến phòng mình, đó là một căn nhà nhỏ hai tầng sát đường, bắt đầu sắp xếp sổ sách.

Anh kiểm tra số lượng, dùng sách kẹp phẳng tiền giấy. Thì phát hiện trong xấp tiền giấy, kẹp một con ruồi.

Con ruồi đó bị hai tờ tiền giấy đè chết, thời tiết nóng bức đã khô rồi, anh cẩn thận dùng dao nhỏ gạt con ruồi xuống. Thì phát hiện, trên tờ tiền kia, có một hình vẽ được vẽ bằng móng tay, đó là hình vẽ đơn giản mặt nạ Ôn thần, trong miệng ngậm lưỡi dao.

Ôn thần có mình rắn, cuộn lại trên một đóa hoa không biết tên, mà con ruồi vừa hay nằm trên đóa hoa đó.

Hà Tiễn Tây không hiểu là ý gì, anh cũng không bận tâm, tiền bị bẩn rất bình thường, cũng có người vẽ bậy lên tiền. Chỉ cần nó là tiền, kiểu gì cũng phát huy giá trị.

Anh định tắm rửa đi ngủ, đột nhiên có người gõ cửa, Hà Tiễn Tây từ cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy ông chủ quán rượu cầm rượu, đứng phía dưới bảo anh xuống mở cửa.

Hà Tiễn Tây hơi bất ngờ, tuy ông chủ thường xuyên tìm anh uống rượu, nhưng đều báo trước. Hôm nay sao đột nhiên lại đến.

Hà Tiễn Tây mở cửa cho ông chủ vào, ông chủ là một người Anh, lúc vào toàn thân đầy máu. Lập tức đóng cửa lại.

Hà Tiễn Tây vừa định hỏi gì đó, ông chủ đã uống một ngụm rượu, đẩy Hà Tiễn Tây vào trong góc, còn mình dựa vào cửa, rồi nói: “Kết thúc cả rồi. Hà.”

Hà Tiễn Tây không hiểu ra sao, nhìn máu trên người ông chủ nhỏ giọt xuống.

“Anh bị thương rồi?”

“Đây không phải máu của tôi.” ông chủ nói: “Đây là máu của bọn Bạch Hí.”

Bạch Hí là đồng nghiệp của anh, cũng là một kế toán người Hoa, lớn tuổi hơn anh.

“Bạch Hí làm sao vậy?” Hà Tiễn Tây đột nhiên thấy hơi sợ, ông chủ nhìn nhìn số tiền trên bàn. Hà Tiễn Tây giải thích: “Đây là nợ hôm nay, tôi thu về rồi.”

Ông chủ liền cười: “Loại nợ này cậu cũng thu về được, Hà, cậu chưa từng khiến tôi thất vọng.”

Hà Tiễn Tây nép vào tường, nụ cười của ông chủ khiến anh càng thêm sợ, ông chủ nhìn xung quanh nhà Hà Tiễn Tây, trong nhà không có gì cả, nhưng những thứ có đều vô cùng sạch sẽ.

Không biết vì sao, anh ta đột nhiên xúc động, người Trung Quốc này, không giống những người khác lắm. Linh hồn cậu ta ở trong thánh điện.

Ông chủ gật đầu, chỉ chỉ vào số tiền trên bàn: “Số này chính là phí đuổi việc của cậu, quán rượu của chúng ta, không còn nữa.”

Hà Tiễn Tây nhất thời không thể tiếp nhận được thông tin này, ngây ra, hỏi: “Ông chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn Bạch Hí đâu?”

Ông chủ rượu lậu của anh, đột nhiên móc súng ngắn từ sau lưng ra, đút vào miệng mình, nổ súng.

Sức phá hoại cực lớn bắn tung gáy của ông chủ, tất cả máu não và mảnh đạn, phun lên cửa nhà anh.

Mặt Hà Tiễn Tây trắng bệch, thân hình tả tơi bị kinh hoảng, anh ngã huỵch xuống đất.

Hà Tiễn Tây không biết, ngày hôm đó, lệnh cấm rượu lậu Anh quốc bị bãi bỏ, buôn rượu lậu không còn là món lợi kếch sù, thương nhân cho vay nặng lãi siết chặt tiền vay đối với rượu lậu. Quán rượu lậu của thương nhân người Anh ở Melaka phá sản, kế toán Trung Quốc dưới quyền biết được thông tin thì thông báo sổ sách của anh ta với lãnh đạo Melaka.

Thông báo về lệnh cấm rượu lậu một tháng sau chính thức có hiệu lực ở Melaka, trong một tháng từ lúc nghe được pháp lệnh đến khi pháp lệnh có hiệu lực, thương nhân người Anh này đã bị tịch thu tất cả tài sản, anh ta cần súng gϊếŧ hết cả nhà kế toán Trung Quốc của mình, cũng nuốt súng tự sát trong nhà một kế toán khác.

Hà Tiễn Tây không biết tại sao ông chủ không gϊếŧ mình, có lẽ vì anh không tham gia vào hành động phản bội của Bạch Hí. Hoặc là mình đã thu lại được khoản nợ cuối cùng.

Nhưng tất cả đều đã tan thành mây khói.

Khi đó trong đầu anh toàn là mình phải đi đâu về đâu, cuối cùng anh quyết định đi San Francisco tìm người em họ đang đào vàng, chỉ có ở đó mới có thể còn cửa hàng Tây cần kế toán người Hoa. Cũng may, anh mua được một tấm vé tàu Bao Ân.

Sau khi mặt trời lên Hà Tiễn Tây vội vàng lên đường, thời gian trên vé tàu rất gấp, anh thậm chí còn không có thời gian đi nhìn lại khu phố mình sống, đã lên tàu Bao Ân.