Chương 14: Tàu Nam An

Câu chuyện kể đến đây, cần phải nhắc đến một vài chuyện sau đó.

Chúng ta đều biết sau đó Trương Hải Diêm lên tàu Nam An, trải qua một cuộc mạo hiểm, nếu trong vòng ba ngày hắn không tra được nguyên hung ôn dịch, vậy thì tàu Nam An sẽ khởi hành, ngày hắn và Trương Hải Hà đoàn tụ, tất nhiên sẽ còn khá xa nữa. Bởi vì thời bấy giờ từ Melaka đến Hạ Môn rồi quay về, ít nhất cũng phải mấy tháng. Trong mấy tháng này, hắn cũng sẽ không nhận được bất kỳ tin tức gì của Trương Hải Hà.

Cho nên lúc này phải toàn lực ứng phó, những suy nghĩ dư thừa tuy có tác dụng an ủi tâm hồn, đều là mặt trái của kết quả.

Trương Hải Diêm từ bỏ phản kháng, chuẩn bị lên tàu tuân thủ khế ước, Trương Hải Hà bị đưa xuống lầu, ra đến ngoài phố, hai chuyện này gần như xảy ra cùng lúc.

Trong khoảng thời gian đó, trước khi gặp được Hà Tiễn Tây, trong mười mấy phút ngắn ngủi, chúng ta có thể suy đoán, Trương Hải Hà đã phát hiện ra đôi chút “khác thường” từ hoàn cảnh xung quanh, từ những khác thường này y nhìn rõ được loại nguy hiểm nào đó.

Trương Hải Hà là nhân tài quan trọng tốt nghiệp xuất sắc nhất kho hồ sơ Nam Dương, nếu không vì Trương Hải Diêm, từ lâu y đã vào nha môn đường biển Nam Dương làm sĩ quan tham mưu, bây giờ có lẽ sớm đã nắm giữ bộ phận trọng yếu. Nhưng trong thời gian ở cùng Trương Hải Diêm, y cực ít khi gặp địch mạnh, không có cơ hội thể hiện, thậm chí Trương Hải Diêm cũng đã sắp quên mất người anh em này năm đó thông minh nhường nào, thông minh đến mức giống như là yêu quái.

Xuất phát từ một loạt nguyên nhân như lập trường, tình thế, y không nói thứ nguy hiểm này với Trương Thụy Phác, nhưng hiển nhiên y cho rằng nguy hiểm này vô cùng nghiêm trọng, chỉ trong vài phút đó, y đã viết được một vài thứ, hơn nữa giấu hết những thông tin đó vào trong xấp tiền giấy kia. Giao cho Hà Tiễn Tây. Y hy vọng, cho dù chỉ có một cơ hội, những thông tin này có thể chuyển đến Trương Hải Diêm.

Sau này Trương Hải Diêm biết được chuyện mà Trương Hải Hà suy đoán ra trong mấy phút này, lại gần như tương tự với chuyện hắn tra được, mới thật sự nhận ra, trong cuộc đời của hắn, Trương Hải Hà vẫn luôn mang một tác dụng che chở nào đó. Cũng hiểu ra, vào lúc ấy, trong lòng Trương Hải Hà tất nhiên cảm thấy, mình và Trương Hải Hà không còn khả năng gặp lại nhau nữa.

Số tiền vĩnh biệt này về sau làm sao đến được tay Trương Hải Diêm, mang tính truyền kỳ cực mạnh, chúng ta tạm không nhắc tới.

Mà khi đó Trương Hải Diêm xếp hàng lên tàu cũng bắt đầu chính thức lên tàu. Giây phút ấy tàu Nam An từ ngoài khơi tiến vào nơi bỏ neo.

Trên bến tàu biển người núi người, trừ người ra còn có các loại hàng hóa, hơi nóng khổng lồ kèm theo mùi mồ hôi mùi hôi nách, tràn ngập trong không gian, đáng sợ nhất là tiếng người ầm ĩ, gần như khiến người ta không thể nghe thấy bất cứ điều gì.

Gió biển khi thì điên cuồng, lúc lại ngưng trệ, mũ lính của Trương Hải Diêm cũng đã ướt đẫm, cầm mũ lính mà quạt. Trương Thụy Phác vô cùng hào phóng, cho hắn vé kèm thϊếp mời, là tiêu chuẩn khoan khách tốt nhất, nhưng vẫn không tránh được chiến trường trên bến tàu này.

Mà khi tàu Nam An khổng lồ xuất hiện trong tầm nhìn của Trương Hải Diêm, sự đồ sộ của nó vẫn khiến Trương Hải Diêm kinh ngạc. Hắn ngẩng đầu nhìn thân tàu màu đen cùng bốn ống khói bên trên, bắt đầu hiểu, thế giới này đã hoàn toàn không còn giống khi bọn họ vừa đến Nam Dương nữa.

Hạ Môn, bấy giờ là bờ bên kia xa xôi đến mức phải dùng cả mạng để với tới, nhưng với loại tàu lớn này, dường như đã không còn xa xôi như thế nữa.

Tùy tùng của Trương Thụy Phác không theo lên tàu, mà lẳng lặng dõi mắt theo hắn. Trương Hải Diêm giống như từ biệt người thân, cố gắng vẫy tay vờ như bọn họ là người đưa tiễn, mà hai thanh niên đó gần như trong nháy mắt, biến mất trong đám người. Hắn khẽ thở phào, quay đầu, thì nhìn thấy một thủy thủ đã đi về phía hắn, gật đầu với hắn: “Chào anh, anh Trương, anh là cháu của ông Trương Thụy Phác? Tôi đặc biệt đến phục vụ anh.”

Trương Hải Diêm nhìn nhìn thủy thủ, thủy thủ nhìn hắn giảo hoạt, Trương Hải Diêm thầm nghĩ có tiền thật tốt, đến đâu cũng có người làm việc bí mật cho anh.

Hắn đi lối đi dành cho khách quý, thủy thủ nhiều lần đối chiếu vé của hắn xong, cho hắn lên tàu. Lối đi bình dân bên dưới vô cùng chen chúc, hắn cúi đầu nhìn, thì biết lần này trên tàu Nam An không được rảnh rỗi rồi, độ khó tra án lớn hơn hắn tưởng tượng nhiều.

“Trên tàu chính là một xã hội nhỏ, bây giờ anh bước lên thiên đường, mà bên dưới chính là nhân gian.” thủy thủ nói.

Không, phỏng chừng tôi cũng không thể hưởng thụ cái thiên đường này, Trương Hải Diêm thầm hiểu, trong ba ngày trước khi tàu chạy, hắn không thể có thời gian hưởng thụ. Ngủ được là quá lắm rồi.

“Giới thiệu con tàu này cho tôi đi. Tôi dễ hoàn thành giao phó của ông Trương Thụy Phác.

Bản thân thủy thủ đã có nội dung công việc hướng dẫn và giới thiệu, cho nên quen việc dễ làm, anh ta vừa tìm khe hở để Trương Hải Diêm có thể đi qua nhanh hơn, vừa nói: “Tàu Nam An là một con tàu khổng lồ, trên tuyến đường biển này thuộc loại tàu lớn tuyệt đối, tàu lớn có nghĩa là có thể có nồi hơi vận hành lớn hơn, tàu chạy trên biển vô cùng nhanh.”

“Cũng giống như mọi tàu khác, nó có ba loại khoang, khoang hạng nhất khoang hạng hai và khoang hạng ba, về bản chất, người khoang hạng nhất và khoang hạng hai có thể qua lại với nhau, khoang hạng hai phần lớn phục vụ cho khách có thể đi khoang hạng nhất nhưng không mua được vé. Mà khoang hạng ba lại tương đối riêng biệt, có khu vực hoạt động riêng. Điều kiện khoang hạng hai và khoang hạng ba cũng không đơn giản là hơn kém một khoang.” thủy thủ cười với Trương Hải Diêm, “Nhưng, khoang hạng ba có trò vui, cho nên có những khách chưa chắc thích ở khoang hạng nhất.”

“Ồ?” Trương Hải Diêm đại khái biết anh ta đang nói gì.

“Trên tàu dù sao cũng cô đơn, hơn nữa, trên biển cũng sẽ khiến người ta xảy ra biến hóa, người tốt sẽ trở nên hung tàn, phụ nữ tốt cũng sẽ trở nên dâʍ đãиɠ, đây chính là biển.” thủy thủ nhẹ giọng nói: “Tin tôi đi, không giống đâu.” nói rồi chỉ chỉ chỗ thượng khách khoang hạng ba, bên đó có một đám phụ nữ ăn mặc tương đối diêm dúa. “Các cô ả làm việc trên bờ, mỗi năm về Hạ Môn một lần, trên tàu cũng không nhàn rỗi. Chồng của các cô ả đều ngầm cho phép.”

Trương Hải Diêm nhìn xa xa, đám phụ nữ ấy đều có sắc vóc, người đàn ông xách hành lý bên cạnh, thân hình còng xuống, ánh mắt xảo quyệt.

“Vì vấn đề kết cấu tàu, tính ổn định ở đầu tàu và đuôi tàu kém hơn một chút, khoang hạng ba đều được chia ra bố trí ở những nơi đó. Trên boong tàu có một khối nhà, có bốn tầng khoang tàu, nơi này về cơ bản chính là khu vực hoạt động của khoang hạng nhất, sàn nhảy hồ bơi phòng khách hẳn đều ở đó, trên cùng có khoang điều khiển, đài ngắm cảnh, phòng điện báo, bên dưới có phòng phục trang, nhà ăn, sân phơi quán bar, sân banh trong nhà.” thủy thủ tiếp tục giới thiệu khu vực khoang hạng nhất: “Những chỗ này dù sao tôi cũng không thích, ông lớn khoang hạng nhất các anh có lẽ thấy hứng thú hơn.”

Trương Hải Diêm ngẩng đầu, khoang hạng nhất quét sơn trắng, trông có vẻ rất sạch sẽ, nếu cùng Trương Hải Hà đến tra án, hắn chắc chắn sẽ hưởng thụ hết một lượt, cho đã cơn ghiền của đại gia, nhưng nay những từ ngữ này thay bằng hình dáng đại khái của con tàu hiện ra trong lòng hắn.

Trong lòng hắn bắt đầu có kế hoạch đơn giản.

Lần trước tàu Nam An cập bến, là khởi hành từ Hạ Môn, đi Pháp, tàu qua bốn cảng dọc Melaka, dừng lại ở Malaysia cả một tháng ròng, đợi hàng hóa khắp nơi ở Malaysia chất đầy tàu, cũng để nhân viên nghỉ ngơi, người trên tàu xuống, đều mang đến ôn dịch cho các nơi ở Melaka. Nhìn từ tình hình trên tàu, trên tàu cũng không bùng phát ôn dịch.

Vì sao tàu Nam An không ngừng phát tán ôn dịch, bản thân nó lại không sao chứ?

Có hai loại khả năng.

1, Những người đó đã mắc bệnh ở trên tàu, chỉ là bị người ta khống chế không phát bệnh, xuống tàu một thời gian nhất định rồi mới phát bệnh.

2, Người phát tán ôn dịch có năng lực khiến người ta vào lúc xuống tàu rời đi, mới nhiễm bệnh.

Thôn có người phát bệnh đều không ở cùng khu vực, chứng tỏ người phát bệnh được chọn lựa kỹ lưỡng, những người đó đều là thương nhân tầng thấp, cho nên đều ở khoang đáy. Vì thế hẳn người phát tán ôn dịch trốn trong khoang đáy, hơn nữa chắc là một người thành thục giỏi ăn nói.

Suy luận đơn giản, trên loại tàu này cho dù không có ôn dịch, khoang đáy xuất hiện tiêu chảy khiết lị lan truyền cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, cho nên bác sĩ trên tàu sẽ định kỳ cấp thuốc viên và thuốc nước cho khách, có thể vô cùng dễ khống chế thời gian phát bệnh, mà bác sĩ trên tàu vì được kính trọng, cũng sẽ có được rất nhiều tình báo, bác sĩ trên tàu là nghi can hàng đầu. Cho nên Trương Hải Diêm phải nhanh chóng đến phòng y tế.

Hắn chỉ có thời gian ba ngày!

“Trước mặt là ai?” Trương Hải Diêm nhìn thấy đội ngũ tắc nghẽn, đội ngũ phía trước xếp hành rất dài.

Thủy thủ theo ánh mắt hắn nhìn sang.

Một đám người da trắng xếp hàng trước mặt hắn, xem bộ chắc là người Mỹ, quần áo trên người đều rất bẩn, trong đó có một thanh niên da trắng mặc Tây trang vừa vặn và đeo mắt kính, trông như người làm công việc văn phòng. Có rất nhiều phu khuân vác địa phương mang theo hành lý đi lên, đám người da trắng này số lượng vô cùng đông, lại thêm phu khuân vác và hành lý, khiến lối đi hết sức trở ngại.

Hành lý đều rất to lớn, cũng không biết bên trong chứa cái gì, thanh niên da trắng quan sát rất tỉ mỉ, bảo bọn họ đừng quá thô lỗ.

Những người da trắng này vô cùng thoải mái, cười nói rôm rả.

“Những người này là ông lớn của ông lớn, đều là tùy tùng của ông Warner.” thủy thủ nói: “Bọn họ khảo sát đồ cổ ở Melaka, bây giờ đi Hạ Môn, bao cả một tầng khoang hạng nhất. Anh xem hành lý của bọn họ.” thủy thủ thấp giọng nói: “Chúng tôi đều biết, trong đó toàn là súng ống, súng trường và súng tự động đều có, nghe nói bọn họ muốn đến Nam Cương Trung Quốc khảo sát. Những người Mỹ này đều là quân nhân giải ngũ. Anh nhìn tên nước ngoài đeo kính kia, rất sợ súng đạn trong đó cướp cò.”

“Ý tôi là người phụ nữ kia.” Trương Hải Diêm nhìn thấy một người Trung Quốc giữa đám người ngoại quốc, đây là một người phụ nữ Trung Quốc nhỏ nhắn, đường cong yểu điệu nhưng thân mình không cao, mình vận sari, mặt và tóc đều bị bao lại, dường như rất sợ nắng.

Thủy thủ lúc này mới nhìn thấy, sắc mặt cũng biến đổi, “Sao bây giờ cô ấy mới lên tàu, chúng tôi vẫn luôn tưởng cô ta đã lên tàu rồi.”

“Đấy là ai?”

Giọng của thủy thủ sinh biến hóa: “Vị này là con gái của chủ tàu, Đổng tiểu thư, cô chủ của chúng tôi, lần này từ nơi khác đến ở lại Melaka, sau đó ngồi tàu nhà về Hạ Môn, nhờ phúc của cô ấy, thức ăn trên tàu đều là rượu Âu và thịt muối từ kho biển Melaka vận chuyển lên, chúng tôi không cần ăn đồ ăn ở khu dịch bệnh.”

Trương Hải Diêm nheo mắt, “Cô ta và Warner là bạn?”

“Nếu không phải bạn của chủ tàu, sao anh đem súng ống lên tàu được?” thủy thủy nói: “Anh đừng chọc vào cô ấy, cô ấy có thân phận Nã Đốc(1) ở Melaka, ông Trương Thụy Phác cũng phải xin pháp lệnh thông quan từ cô ấy.”

Trương Hải Diêm nheo mắt, “Các anh đều nghe lời cô ta?”

“Đương nhiên tàu trên nửa tuyến đường biển này đều nghe lời cô ấy.”

Trương Hải Diêm vỗ vỗ vai thủy thủ. Trong lòng đã có một suy nghĩ to gan.

Bọn họ xếp hàng đại khái một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lên được khu tiếp khách có rạp che nắng trên boong tàu lộ thiên, tất cả hành khách khoang hạng nhất đều nghỉ ngơi ở đây, sau đó có thủy thủ rót rà mời khách cho họ. Uống thuốc khử trùng, khử trùng hành lý tùy thân.

Đổng tiểu thư không có đặc quyền, mà cũng uống trà nghỉ ngơi ở khu vực này. đám người Mỹ mạnh ai nấy ngồi vào bàn, một mình cô ta một bàn, đang dùng đôi mắt xinh đẹp ngắm phong cảnh nhiệt đới Perak ở xa xa.

Trương Hải Diêm bước tới, thủy thủ tỏ ý bảo hắn nghỉ ngơi, không được chen ngang chủ, cho nên nhẫn nại đợi ở đây, rồi tiếp tục xuống tàu tiếp lượt khách kế.

Trương Hải Diêm vừa thấy anh ta đi, lập tức đứng dậy, đi về phía bàn Đổng tiểu thư. Ngồi xuống.

Mọi người đều kinh ngạc, trong nháy mắt Trương Hải Diêm thấy người Mỹ bên cạnh đều nhìn hắn, gần như cùng lúc, hắn phát hiện những người Mỹ này đều đút tay vào túi. Đồng loạt có tiếng bật cò súng.

Ồ, Trương Hải Diêm buồn cười trong lòng, người có tiền, Đổng tiểu thư chắc là một người cực kỳ có tiền, đội hình vệ sĩ này đúng là phô trương thật.

Trương Hải Diêm nhìn vào mắt Đổng tiểu thư, Đổng tiểu thư căn bản không nhìn hắn, vẫn nhìn phong cảnh nhiệt đới bên ngoài. Bên cạnh có một người da trắng cao to đứng dậy, đi về phía hắn.

“Anh bạn, có phải anh ngồi nhầm chỗ rồi không?” người cao to đó nói.

Trương Hải Diêm cũng không để ý đến người cao to đó, nói với người phụ nữ trước mặt: “Đổng tiểu thư, tôi đến cứu cô. Cô có nguy hiểm rất lớn.”

Lúc này Đổng tiểu thư mới quay đầu lại, nhìn Trương Hải Diêm, người da trắng cao to đã tóm lấy cổ Trương Hải Diêm.

“Đổng tiểu thư, có cần ném hắn xuống không?”

Trương Hải Diêm cảm nhận thử sức bóp của người da trắng này, người có sức mạnh như vậy, hắn có thể vặn gãy cổ trong ba giây. Tóm cổ tay trước, sau đó trở mình trực tiếp vặn cổ tay người cao to ra sau lưng, sau đó tay còn lại trở tay câu lấy cổ gã, cổ tay kéo một cái, giật tay về hướng ngược lại, cổ sẽ gãy ngay.

Nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì hắn sẽ lập tức bị người bên cạnh bắt thành tổ ong.

Đổng tiêu thư đánh giá Trương Hải Diêm một chút, lắc đầu: “Chưa chắc anh có thể ném hắn xuống tàu, anh Hudson. Hơn nữa hắn là hành khách khoang hạng nhất.” nói rồi Đổng tiểu thư dựa dựa vào lưng ghế: “Mời anh giải thích lời anh vừa nói.”

“Tôi tới từ Pulau Pinang, Đổng tiểu thư, tôi thấy cô tuy cũng không khoe khoang, nhưng giới bị nghiêm ngặt.” Trương Hải Diêm nhìn nhìn người Mỹ bên cạnh: “Nếu tôi đoán không lầm, trên người cô mang thứ đặc biệt quý giá, muốn chuyển về Hạ Môn, cho nên cô ngồi tàu của mình, hơn nữa âm thầm chuẩn bị nhiều nhân thủ như vậy bảo vệ.”

Đổng tiểu thư không nói gì, Trương Hải Diêm tiếp tục dẫn dắt: “Thật không dám giấu, tin tức này sớm đã bị tiết lộ ra ngoài rồi, tôi từ Pulau Pinang tới, lúc tôi ở Pulau Pinang, tình cờ nghe được từ đám người trong quán rượu, nói muốn cướp thứ này. Con người tôi chân thật nhiệt tình, cố tình nghe lén nhìn lén, đã nhớ được hình dạng của những kẻ đó.”

Đổng tiêu thư vẫn nhìn hắn, nhìn khóe mắt có vẻ đang thấy buồn cười.

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó tôi sớm đã nghĩ xong rồi, tôi không thể để đám người đó đắc ý, Đổng tiểu thư, tôi là khách khoang hạng nhất, hơn nữa còn là sĩ quan, tôi có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho người Hoa, cho nên, vì an toàn của cô, tôi có một đề nghị, chính là, cô cho tôi mượn mấy người, tôi dạo trên tàu một vòng, cô giúp tôi mở rộng lối đi, tôi đi tìm mấy kẻ đó cho cô. Trước khi tàu chạy, các người sẽ giải quyết được họa ngầm.”

Trương Hải Diêm vỗ vỗ người cao to đằng sau: “Tôi cảm thấy người này không tệ.”

Trương Hải Diêm có lòng tin, đầu tiên, hắn phân tích tình hình của Đổng tiểu thư, người nước ngoài bên cạnh Đổng tiểu thư, người theo sát bảo vệ cô ta, chỉ có hơn mười người, phản ứng đều rất nhanh, Đổng tiểu thư chỉ là con nhà giàu, khả năng sợ bị báo thù không lớn, trừ phi trên người Đổng tiểu thư có thứ vô cùng quan trọng, thứ này giá trị liên thành. Không phải phòng trả thù mà phòng đánh cướp. Cho nên lý do của mình tuy đường đột, nhưng nếu vật này thật sự quý giá, Đổng tiểu thư sẽ xem trọng. Vậy là hắn sẽ có thể mang đặc quyền thoải mái điều tra trên tàu, không cần lén lén lút lút.

Nói thật, trong vòng ba ngày muốn tra ra ôn dịch, cần có sự giúp đỡ từ phía tàu.

Đổng tiểu thư lại quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài, nếu Trương Hải Diêm có thể nhìn thấy mặt cô ta, sẽ nhận ra cô ta đã mất kiên nhẫn. Nhưng biểu hiện của cô ta vẫn nằm trong dự liệu của Trương Hải Diêm, cô ta ngẫm nghĩ, mở miệng nói: “Anh nói thì hay, vậy nếu không tìm được thì sao? Vị tiên sinh này sẽ giải thích việc này thế nào.”

“Ha ha ha, nếu không tìm được, xem như bọn chúng say rượu nói bừa, tôi tự phạt ba ly, Đổng tiểu thư cứ coi như tôi nhiệt tình nhầm chỗ vậy.”

“Nói thế thì, nghe như vị tiên sinh này muốn lợi dụng cái cớ này, điều tra chuyện bản thân muốn điều tra trên tàu, muốn lừa tôi cho anh quyền lợi, hành sự thuận tiện.” Đổng tiểu thư nhìn Trương Hải Diêm.

Trương Hải Diêm ngây người, thầm thấy xấu hổ, nói cũng quá chuẩn rồi.

Trương Hải Diêm có thành kiến với tiểu thư nhà giàu, hắn thừa nhận hắn chưa từng nghĩ Đổng tiểu thư sẽ làm bẽ mặt mình không chút do dự. Nhất thời không biết tiếp lời thế nào, Đổng tiểu thư vẫy vẫy tay với bên cạnh, tên da trắng đeo mắt kính vẫn luôn kiểm tra hàng hóa hắn nhìn thấy lúc xếp hàng bước tới.

“Steven.”

Người da trắng tên Steven đó lại gần, Đổng tiểu thư ghé tai nói mấy câu với gã, rồi nói với Trương Hải Diêm: “Dù anh rốt cuộc có mục đích gì, tiên sinh, tôi không rảnh bày trò với anh, theo nguyên tắc trên tàu tất cả ưu tiên an toàn, tôi cho anh đặc quyền này, hơn nữa cho anh thời gian ba ngày, sau ba ngày trước khi tàu đi, nếu anh không tìm được người anh nói, vậy thì tôi sẽ sử dụng quyền lực của chủ tàu là bắt anh, còn sẽ khiến anh đến Hạ Môn ngồi tù. Nếu anh kháng lệnh, tôi sẽ cho người của tôi bắn chết anh tại chỗ. Anh dám đáp ứng không?”

Trương Hải Diêm liền ngẩn người, lúc này phòng của Đổng tiểu thư đã chuẩn bị xong, Đổng tiểu thư nhận lấy chìa khóa. Đứng dậy, nhìn Trương Hải Diêm: “Mười phút, trả lời tôi.”

Vốn dĩ cục diện đà hoàn toàn nằm trong khống chế của Trương Hải Diêm, nay Đổng tiểu thư đã nắm được tất cả.

Trương Hải Diêm căn bản không có thời gian suy nghĩ, nhìn Đổng tiểu thư xoay người định đi, lập tức đứng dậy: “Tôi có lòng tin, vậy nếu tôi tìm được những người đó thì sao?” lúc này dù không được cũng phải nói được. “Anh tìm được rồi nói, Steven sẽ đi cùng anh, giúp anh khơi thông quan hệ.” Đổng tiểu thư uyển chuyển bước đi, người Mỹ cũng rời đi theo, chỉ còn lại tên da trắng đeo kính, lạnh lùng nhìn hắn.

Trương Hải Diêm đợi không nhìn thấy Đổng tiểu thư nữa, mới thả lỏng, nói với Steven: “Gần đây phẩm chất của thiên kim tiểu thư tăng cao.”

“Anh họ gì.” Steven hỏi. Tiếng Trung vô cùng lưu loát.

“Tôi họ Trương.”

“Anh Trương, bây giờ tôi về phòng thu dọn một chút, một tiếng sau, chúng ta gặp lại ở đây, tôi chính thứ bắt đầu tính giờ, trong vòng 72 tiếng sau khi tính giờ, anh phải tìm được đám phỉ đồ mà anh nói.” Steven nhấc hành lý của mình lên, hành lễ sau đó đi vào khoang hạng nhất.

Trương Hải Diêm thở dài, nhìn nhìn phong cảnh bên ngoài, hải âu đang bay, ánh nắng rất độc, khách khoang hạng ba vẫn đang không ngừng lên tàu. “Được, tên khốn gieo rắc ôn dịch, tao tới đây.”

Phòng số 345 là một căn phòng ở lầu ba khoang hạng nhất, hắn vào phòng mới nhận ra vì sao gọi là hạng nhất, bởi vì căn phòng này quá xa hoa rồi.

Đây là một căn phòng, nhưng không chỉ có một phòng khách, còn có một nhà ăn độc lập. Nơi này so với không gian chật hẹp trên tàu đã vô cùng xa xỉ rồi. Đối diện phòng chính là phòng của nhân viên phục vụ, qua lại vô cùng thuận tiện. Nhìn từ kích cỡ căn phòng, mỗi tầng chỉ có một căn cùng kiểu dáng. Thủy thủ vào pha trà đón khách, lại mang vào một cái túi.

“Đây là một số vật dụng hằng ngày được đưa lên tàu từ lúc đặt phòng, ông Trương Thụy Phác nhờ tôi đưa cho anh khi anh lên tàu.”

Trương Hải Diêm mở bao ra, bên trong có một bản thiết kế tàu, cùng một địa chỉ điện báo, còn có hai điếu thuốc.

Là loại thuốc khó ngửi mà hắn thích nhất trước khi đổi sang loại Trương Hải Hà giới thiệu.

Tờ giấy đi kèm: Chờ tin tốt của anh. Liên hệ điện báo bất cứ lúc nào, người tôi sẽ chăm sóc tốt.

Trương Hải Diêm nằm lên đệm lò xo, xé bao một điếu ngậm vào miệng, nhìn trần nhà.

Trương Thụy Phác nói không sai, nhất cử nhất động của hắn ông ta đều biết, hoạt động của hắn trên tàu, hẳn cũng không thoát được pháp nhãn của ông ta.

Hắn bò dậy bắt đầu tắm rửa giặt quần áo và cắt tóc. Vì Trương Hải Hà, hắn phải làm một trinh sát mẫu mực.

*******

Steven cũng thay quân trang, hiển nhiên cũng từng làm lính, cũng không muốn lúc đi song song với Trương Hải Diêm, để lại ấn tượng thư ký cho người khác. Đầu tiên hai người đến khoang thủy thủ.

Thủy thủ vô cùng bận rộn, đều phân bố ở những khu khác nhau. Người trong ký túc không nhiều, Trương Hải Diêm cũng không ngại bôn ba, hắn có thể cùng lúc làm quen hoàn cảnh. Bước đầu tiên, theo lệ đi thử vận xem sao đã, trong một không gian khép kín, nhất định sẽ sinh ra nhiều chuyện tào lao, trong những chuyện tào lao này có lúc sẽ ẩn chứa một vài manh mối, đến một nơi, tìm hiểu những chuyện tào lao này trước sẽ không sai.

Hành vi này của hắn hoàn toàn không thích hợp với lời lúc nãy hắn lừa người khác. Nhưng Steven vẫn duy trì lòng kiên nhẫn cực lớn, Trương Hải Diêm vốn còn chuẩn bị một bộ lí do để lừa gã, sau đó phát hiện hoàn toàn không cần. Steven chỉ giới thiệu hắn, sau đó yêu cầu người khác phối hợp với hắn.

Ngoại trừ những chuyện kể mà tàu nào cũng có, còn có ba chuyện, liên quan đến khoang hạng ba, vừa nghe đã biết xảy ra có nguyên nhân. Chỉ duy nhất một chuyện khiến hắn hết sức quan tâm. Bởi vì câu chuyện này được đề cập nhiều nhất, mà người nói, đều có câu mào đầu: Mới không lâu trước đó. Chứng tỏ thời gian xảy ra rất gần.

Có một thủy thủ tên là Tống Sai, đột nhiên mất tích.

Tống Sai là người Việt Nam, vào ngày thứ hai sau khi tàu đến Melaka thì mất tích, khi đó tàu đi trên biển từ cảng này đến một cảng khác, lúc tàu khởi hành từ bến cảng trước đó, người vẫn còn đây, tàu khởi hành rồi, thì không thấy nữa. (Sau khi tàu Nam An đến Melaka, dừng lại một tháng, trong một tháng này cũng không ở suốt ở bến tàu, có lúc nó sẽ chạy đến vùng cảng nước nông khác gần đất liền, nhận hàng số lượng lớn. Sau khi tàu khởi hành từ đây thực ra cũng không phải lập tức đến Hạ Môn, mà phải đi đường vòng đến cảng nước sâu Singapore, lên hàng một lần cuối cùng.)

(Khi đó địa vị của cảng nước sâu Singapore đã bắt đầu lấn át Melaka, người quen thuộc đoạn lịch sử này có thể rất hiểu, tạm thời nhắc sơ ở đây.)

Rất nhiều người đều nói Tống Sai nhảy xuống biển rồi, thủy thủ đi trên biển thời gian quá dài, đâm ra uất ức nhảy xuống biển có thể hiểu được. Nhưng lúc thu dọn căn phòng của Tống Sai, bọn họ phát hiện dưới giường Tống Sai, có một chiếc hộp mây, trong hộp mây toàn là từng chiếc bình miệng rộng, trong đó toàn là ruồi.

Ruồi đều còn sống, đều do Tống Sai bắt được trên tàu, trên loại tàu lớn này chuột và ruồi đều có thể sinh sống, hơn nữa rất nhiều chủng loại.

Hành vi này vô cùng kỳ quái, vì là tàu Melaka, rất nhiều người đều cảm thấy có liên quan đến bùa ngải. Khi đó bạn cùng phòng cậu ta nói với những người khác, từ tuần thứ ba sau khi đến Melaka, Tống Sai đã hơi là lạ. Nửa đêm thường xuyên ra ngoài, nhưng không ai biết cậu ta đi làm gì, hiện tại chỉ là suy đoán, nửa đêm Tống Sai ra ngoài hẳn là đi bắt ruồi.

Chuyện phát triển sau đó thì có hơi khó tin, bắt đầu đồn rằng những con ruồi Tống Sai bắt, là để tự mình ăn, cậu ta trúng bùa ngải, muốn biến thành thằn lằn.

Cũng có người nói, Tống Sai mắc bệnh nặng, cấy giòi trên người mình, muốn chúng ăn sạch những bướu thịt trên người mình, những bướu thịt đó có ma, nếu không ăn hết sẽ lớn lên thành một con người.

Trong câu chuyện này, thứ ly kỳ nhất mà sau này Trương Hải Diêm mới nghiệm chứng được trong phòng hồ sơ, chính là hộp chứa ruồi đó. Nó thật sự tồn tại.

Chuyện này đại thể là thật.

Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý không, sau khi Trương Hải Diêm nghe xong, thì dần dần phát hiện, trên con tàu này, nhiều ruồi hơn những thuyền hắn từng ngồi một chút.

Chú thích:

(1) Nã Đốc: Là một danh hiệu của nhân sĩ có công ở Malaysia, có cống hiến kiệt xuất cho quốc gia, được thành viên hoàng thất và chính phủ đề cửa. Đây là một loại danh hiệu tượng trưng, không có quyền lực và tính thừa kế.