Chương 1: Nguồn gốc của kho hồ sơ Nam Dương

Vụ án thứ 1: Bãi đá Bàn Hoa Hải

Vụ án bãi đá Bàn Hoa Hải chấn động một thời năm 1906, bấy giờ người ở Nam Dương đều biết vụ án này, suốt năm 1906, án tàu thuyền mất tích trên tuyến đường biển từ Hạ Môn đến Melaka tổng cộng xảy ra 27 vụ, trong đó có 12 vụ tàu khách trên trăm người, tất cả tàu thuyền mất tích đều ngang qua phụ cận bãi đá ngầm Bàn Hoa Hải. Trước khi mất tích không hề có điềm báo, thời tiết trên biển rất tốt, không có xác tàu, không có thi thể, không có hàng hóa, sau khi xảy ra cũng không có hải tặc vơ vét tài sản, tất cả đều lặng im không tiếng động, như thể những chiếc tàu này hoàn toàn chưa từng tồn tại. Đều nói xung quanh bãi đá Bàn Hoa Hải có thuồng luồng trú trong cát biển nuốt thuyền ăn người, khiến cho nước biển vẩn đυ.c. Các đội thuyền cũng không tránh thoát.

Tháng 11 năm đó, mặt biển có sương mù, phần lớn tàu thuyền trên tuyến đường Melaka đều đã sửa đường đi Mã Tự, chỉ có số ít tàu hàng vẫn xuyên qua bãi Bàn Hoa Hải, trên tàu đều có tế phẩm thờ cúng Long Mẫu, lúc này có nhiều thuyền viên mục kích được hiện tượng kỳ quái, trong sương mù, có người nhìn thấy bóng người đứng đầy trên bãi Bàn Hoa Hải, đều đứng thẳng cúi đầu, nhân số hơn ngàn người. Giống như ma nước trông quê, khiến người ta không rét mà run.

Để tra rõ chân tướng, nha môn đường biển Nam Dương đã thành lập kho hồ sơ Nam Dương, chuyên điều tra dị sự ở Nam Dương, thu thập thành quyển, gọi là Nam Dương quyển phiệt, chiêu mộ tiểu thương thủy thủ khắp nơi, để liên kết tin tức tình báo. Mà vụ án đầu tiên sau thành lập, chính là án bãi đá Bàn Hoa Hải.

Trương Hải Diêm tên thật là Trương Hải Lâu, thuộc tốp đặc vụ đầu tiên vào kho hồ sơ Nam Dương, mười sáu tuổi hắn thụ huấn, cho rằng mình sẽ đi tuần tra đường biển, đến tô giới làm việc cho người Tây, không ngờ đến cửa lại bị một cước đá đến Perak làm đặc vụ ngoại phái, người Perak phát âm chữ Lâu thành chữ Diêm, tên nghe mặn chát đã đành, ngoại hiệu cũng từ Lâu Quỷ (có thể là vì thích làm việc nghỉ ngơi ngày đêm đảo lộn) trở thành A Bin, thân hình hắn cao ráo, mắt sáng quắc như đuốc, trên thuyền mặc bộ quân trang đúng là nhân trung long phượng ở Hạ Môn, ở đây lại bị xem như trang phục quái dị, cứ như tên điên giữa phố.

Cùng được phái đến Melaka với hắn còn có Trương Hải Hiệp cùng khóa, để khiến tên của Trương Hải Hiệp có thể phối hợp với tên của mình, hắn đặt một ngoại hiệu cho Trương Hải Hiệp, là Trương Hải Hà(1), hai người tuổi tác tương đương, cùng nhau hành động, báo danh ra mùi tanh bức người.

Lúc hai người bước lên bãi Bàn Hoa Hải, đã là năm 1916, gió biển vô cùng lớn, Trương Hải Diêm vịn mũ lính của mình, lúc nhảy lên đá ngầm, châm một điếu thuốc. Gió biển cực lớn thổi khói thuốc hắn phả ra thành một sợi dài, vắt qua khóe miệng. Trương Hải Hà theo lên sau lưng hắn, tay kéo một ngư dân, ném lên đá ngầm.

Đi biển hai tuần liền, làn da của Trương Hải Hà không chỉ không bị bất cứ ảnh hưởng gì, ngược lại càng có vẻ anh tuấn trẻ trung, khiến Trương Hải Diêm cũng sinh lòng ảo não, lúc này đối phương đang chán ghét nhìn thuốc lá trong miệng mình, hiển nhiên là vô cùng không đồng tình với thói quen xấu hút thuốc lúc tra án của Trương Hải Diêm.

“Cậu cứ yên tâm, chuyện cũng mười năm trước rồi, có manh mối gì lưu lại đây được mười năm, thì cũng không phải chỉ một điếu thuốc là phá hỏng được.”

“Thuốc của cậu.” Trương Hải Hà vẫn không buông tha nhìn điếu thuốc trong miệng hắn. “Tôi từng giới thiệu với cậu một vài loại thuốc, những loại đó sẽ không khiến tôi ghét như vậy, loại hiện giờ lại khiến tôi phân tâm.”

Trương Hải Diêm thở dài, chỉ đành ném thuốc ra đá ngầm.

Ngư dân đó hiển nhiên là bị trói đến đây, nhìn đá ngầm run lẩy bẩy, người này tên là Trần Lễ Tiêu, một trong những thuyền viên mục kích được cảnh ma nước trông quê trên bãi đá ngầm này mười năm trước. Sở dĩ đưa ông ta trở lại bãi đá ngầm, là vì khi đó Trần Lễ Tiêu này uống say, cùng một ngư dân khác chung thuyền nhìn thấy ma nước trông quê trên bãi đá ngầm, thế mà lại dám đến gần xem rõ thực hư, khi đó Trần Lễ Tiêu uống ít, đến gần rồi, liền tỉnh rượu, nhưng đồng hương của ông ta lại lên hẳn bãi đá, cuối cùng sau khi sương tan, người ma cùng nhau biến mất, không hề xuất hiện nữa.

Nghe ông ta nói, lúc đến gần bãi đá, thì có thể nhìn thấy những con ma nước đó đứng thẳng bên mép nước, trên người toàn là vảy muối, sắc mặt xanh xám, đều là chết rồi bị sương muối bao phủ. Nhưng sau khi sương mù tan đi, những bóng ma này hoàn toàn biến mất.

Sau khi Trần Lễ Tiêu về nước, thông báo với kho hồ sơ Nam Dương, ông ta là người duy nhất từng lên bãi đá Bàn Hoa Hải vào thời điểm xảy ra vụ án, mười năm sau, đương nhiên người chỉ đường bọn họ có thể tìm đến cũng chỉ có ông ta.

Trương Hải Diêm nhìn Trần Lễ Tiêu: “Ma đâu?”

“Cũng mười năm rồi, có thể đứng mỏi quá, đi mất rồi.”

“Ông đừng vớ vẩn, khi đó tôi đã nghi ngờ đồng hương kia của ông là bị ông gϊếŧ chết trên biển, ném xuống biển, sau đó nói láo là bị quỷ mang đi. Sắc mặt ông hiện giờ, càng lúc càng giống một kẻ gϊếŧ người rồi đấy. Hay là tự sát tại chỗ đi, tôi quay về hủy án.”

Trần Lễ Tiêu nhìn Trương Hải Diêm, lòng sinh sợ hãi, lập tức lắc đầu.

“Không muốn chết thì gọi ma ra đây!” Trương Hải Diêm mắng.

Tuy đã gần hoàng hôn, nhưng tầm nhìn trên bãi đá vẫn vô cùng xa, không chỉ không có ma nước, có thể nói, chẳng có cái gì hết.

Trần Lễ Tiêu toàn thân run rẩy, hiển nhiên hết sức sợ hãi phiến đá ngầm này, ông ta ngó quanh quất, khẽ giọng nói: “Lần trước tôi đến, là nhìn thấy trong sương mù, sương vừa rút thì không còn gì nữa.”

“Sương mù? Khi nào sương lên?”

“Trước khi mặt trời xuống núi sương sẽ lên, gió sẽ ngừng, sau đó đại khái đến nửa đêm, gió sẽ nổi lên lại, sương sẽ bị thổi tan. Lần trước chúng tôi đến chính là vào lúc này, nhìn thấy ma nước.”

Trương Hải Diêm móc đồng hồ đeo tay ra nhìn nhìn, đại khái còn nửa giờ nửa mặt trời mới xuống núi, chiếc đồng hồ này là trang bị của kho hồ sơ Nam Dương, nhân viên đường biển đều sẽ được phát chiếc đồng hồ này, mặt đồng hồ màu lam, bên trên có hình vẽ ốc mượn hồn, vào niên đại này, chiếc đồng hồ này giá trị liên thành. Chỉ có điều của hắn là màu lam, của Trương Hải Hà là màu trắng.

Trương Hải Diêm nhìn Trương Hải Hà một cái, đối phương đang cẩn thận kiểm tra khe nứt trên phiến đá, không chú ý đến bên này.

Trần Lễ Tiêu nhìn Trương Hải Diêm, mồ hôi lạnh đầy mình, vô cùng lo lắng, nhìn chốc lát lại nhìn mặt trời về tây, lại nhìn mặt biển xung quanh, hiển nhiên hết sức sợ hãi.

Cứ nhìn tới nhìn lui như thế mười mấy lượt, Trương Hải Diêm có hơi mất kiên nhẫn, hắn xua xua tay, Trần Lễ Tiêu nhảy lên chiếc xà lan chở bọn họ tới đây. “Cảm ơn sếp tha mạng!”

Lúc nhảy lên tàu lái tàu còn đang chửi, lập tức người lái tàu gọi Trương Hải Diêm: “Sếp, các anh còn ở lại trên bãi đá đến khi nào?”

“Sao vậy, anh lái tàu cũng sợ sao?”

“Sếp, chúng tôi sợ anh hơn đấy, nếu anh thương tình, thì cho tàu chúng tôi ra ngoài ba trăm bộ, khi nào các anh muốn về, thì lại gọi chúng tôi sang, nếu anh không chịu, chúng tôi sẽ ở lại đây, nhưng bãi đá này, chúng tôi nhất quyết không lên.”

Trương Hải Diêm bật cười, kho hồ sơ Nam Dương thành lập tới nay, những chuyện không tưởng tượng nổi hắn từng thấy, bùa ngải, ma con, không một ngàn thì cũng tám trăm, phần lớn đều là quỷ kế của con người, các loại kỳ lạ ma quái đều do lòng người. Hắn không tin chuyện xảy ra trên bãi Bàn Hoa Hải, có thể thoát khỏi quy luật này.

“Các anh ném rượu lên đây, sẽ theo các anh sau, nhưng nếu tôi bắn khói hiệu sau nửa nén nhan các anh vẫn không tới, các anh không cần lăn lộn ở Melaka nữa.”

Trương Hải Diêm còn chưa nói xong, rượu và cơm của người lái tàu đã bị ném hết lên bãi đá, đợi Trương Hải Diêm bước tới nhặt lên, bọn họ đã nhanh chóng rời khỏi bãi đá ngầm.

Không có thuyền, xung quanh bãi đá phút chốc không còn quan hệ gì với đất liền nữa, đột nhiên Trương Hải Diêm phát hiện mình bị kẹt trên một cô đảo bốn mặt là biển, cho dù mình thân mang tuyệt kỹ, nếu tay lái tàu muốn hành hung không đón bọn họ, mình cũng chắc chắn bị kẹt ở đây tới chết, vô kế khả thi.

Đối mặt với thiên nhiên, con người chính là nhỏ bé như thế. Sóng biển đánh tới, hắn đột nhiên đứng hơi không vững, lập tức di chuyển tầm mắt, phát hiện đôi chân của mình vẫn vững vàng, chỉ là sóng biển chuyển động, hắn lại có ảo giác bãi đá chuyển động. Trong lòng hốt hoảng.

Hắn khui rượu uống một hớp, thì nghe thấy Trương Hải Hà ở đằng xa lẳng lặng nói: “Anh xuống dưới gió được không?”

Trương Hải Diêm thầm mắng trong lòng, tự mình chuyển xuống ngồi trên một phiến đá phía sau.

Hắn và Trương Hải Hà đã hợp tác rất lâu, biết tính khí của y, lỗ mũi của Trương Hải Hà cực kỳ nhạy cảm, mà Trương Hải Diêm có đủ mùi thuốc mùi rượu, đối với Trương Hải Hà mà nói là một loại tra tấn, rất nhiều lúc Trương Hải Hà đều hận không thể tắm rửa giúp hắn, tẩy sạch sẽ trăm thứ mùi trên người hắn. Bình thường chỉ cần ngồi dưới ngọn gió, hai người sẽ có thể chung sống hòa bình.

Quả nhiên Trương Hải Hà không phiền hắn nữa, hắn nhìn mặt trời chậm chạp chưa chui xuống mặt biển đằng xa, tới gần mặt biển có một tầng mây rất dày, ánh sáng mặt trời chậm rãi thu lại thành một vầng dương đỏ, ẩn vào sau mây, xuất hiện ráng đỏ. Mà gió biển cũng từ từ dừng lại.

Hắn vẫn tưởng niệm từng chút chuyện ở Hạ Môn, bao nhiêu năm rồi mình chưa về, nhớ đến trước khi mình rời khỏi đất liền đến Melaka, sư phụ của hắn, người phụ nữ hắn gọi là mẹ nuôi ấy, hỏi hắn có thể một mình sống ở Melaka ba mươi năm không, hắn đồng ý không chút suy nghĩ. Nay nghĩ lại thấy quá mức ấu trĩ.

Ba mươi năm, khi đó hắn còn quá nhỏ, không thể hiểu được ba mươi năm đối với một người mà nói có ý nghĩ gì.

Một người lang thang nơi đất khách, cho dù bản thân được huấn luyện đầy đủ, có thể thoải mái hòa hợp chung sống với người địa phương, cũng sẽ không thể hoàn toàn an tâm, dù sao vẫn có một loại cảm xúc kỳ lạ, cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Nếu không phải có Trương Hải Hà bầu bạn với hắn, nhiều năm như vậy, e là hắn sớm đã trốn về rồi.

Hắn đã đôi chút quên mất mẹ nuôi đã hỏi hắn thế nào, hắn chỉ nhớ khi đó Trương Hải Hà nhất định không cho hắn đồng ý, nhưng khi đó Trương Hải Diêm chỉ biết mẹ nuôi đối với hắn ân trọng như núi, bảo hắn làm gì, hắn sẽ làm nấy.

Hắn gật đầu xong, mẹ nuôi cho hắn một tờ giấy, hắn vẽ một vòng tròn trên tờ giấy đó, sau đó mẹ nuôi như trút được gánh nặng, xoa xoa đầu hắn, rồi đi nghe kịch.

Hôm sau hắn được gửi lên tàu đi Nam Dương, chòng chành một mạch đến Perak, sau khi lên tàu, mới phát hiện Trương Hải Hà cũng ở đó.

Hỏi mới biết, thì ra Trương Hải Hà biết hắn đã vẽ vòng tròn, sốt ruột đến rụng một nắm tóc lớn, Trương Hải Hà tính cách cổ quái, không có bạn bè gì, Trương Hải Diêm xem như người bạn duy nhất của y, mắt thấy bạn thân sắp xa cách hơn ba mươi năm y không thể chấp nhận được, cuối cùng không còn cách nào, cũng vẽ vòng tròn theo hắn tới đây. Bấy giờ hắn còn rất vui vẻ, cảm thấy Trương Hải Hà có nghĩa khí. Hiện tại xem như hắn đã hiểu, Trương Hải Hà không phải là nghĩ khí, mà là đã theo mình xuống địa ngục.

Hai người ở trên thuyền đi Melaka, Trương Hải Hà giận đùng đùng, luôn không thèm nói chuyện với hắn, mâu thuẫn này mãi đến giờ cũng chưa giải quyết được, khi đó tuổi còn nhỏ căn bản không bận tâm, lớn hơn mấy tuổi rồi, mới hiểu ba mươi năm có nghĩa là gì, mới hiểu vì sao Trương Hải Hà không cho hắn đồng ý.

Tờ giấy khốn nạn đó, là một tờ giấy bán thân. Nếu làm trái, trở về sẽ phải ngồi đại lao.

Nhớ đến chuyện cũ, thời gian lâu rồi, cũng không còn khó chịu với quê người như trước nữa, nhưng nếu có thể quay về, thì tốt biết bao, cũng không biết mẹ nuôi thế nào rồi. Đang nghĩ, biển trước mặt dần dần mơ hồ đi, Trương Hải Diêm hít một hơi không khí, không khí dinh dính mang theo vị mặn, đấy là sương mù sắp nổi lên.

Hắn đứng dậy, uống một hớp rượu, sửa lại mũ lính, sắc trời đã tối, vầng dương trên trời chỉ còn một đường chỉ. Hắn thắp đèn bão, lúc quay đầu lại, phát hiện trên biển nổi lên một đám sương lớn, trong nháy mắt đã bao phủ bãi Bàn Hoa Hải.

Trương Hải Hà phút chốc đã bị bao trong sương mù không nhìn rõ, Trương Hải Diêm đi về phía y. Giơ cao đèn bão, nói với Trương Hải Hà: “Đừng tìm nữa, sương lên chúng ta ngồi cùng nhau.” đang nói, đột nhiên hắn lại nhìn thấy, trong sương mù trước mặt, vốn chỉ có bóng của một mình Trương Hải Hà, hiện tại trong phút chốc, xuất hiện thêm mấy chục cái bóng, tất cả đều cúi đầu đứng thẳng. Giống như ma quỷ vậy.

Trương Hải Diêm nheo mắt lại, ngẩn ra, cái bóng trong sương mù càng lúc càng nhiều, rất nhanh đã vây một vòng xung quanh hắn, trong sương mù nồng đậm hắn không nhìn rõ, chỉ trông thấy bóng người chằng chịt, lớp lớp vây lấy mình.

Chú thích

(1) Hải Diêm – muối biển, Hải Hà – tôm biển. Dự là sẽ lập thành bộ ba với một anh chanh biển nào đó :))))