[Tiết Mục Ngắn] Chương 1: Didi Didi

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Editor: Hỏa Dực Phi Phi

Bắc Kinh ngày nhiều bụi, sáu giờ chiều bụi mịt trời mịt đất, tôi và Bàn Tử đứng đối diện Pangu Plaza, không ngừng bấm ứng dụng gọi taxi, bởi vì nghe nói Hắc Hạt Tử kiếm sống gần đây.

Bụi lớn đến cổ họng tôi nổi gai, tôi châm thuốc giữa làn bụi, khói cũng không nhìn thấy, không thể hiểu được Hắc Hạt Tử làm sao thấy đường được. Bấm đến mười ba mười bốn lần, ứng dụng bị khóa, xem ra nó phân biệt được hành động ác ý. Bàn Tử cả giận nói: "Chơi trò tình cờ gặp gì chứ, chơi trò tình cờ gặp gì chứ, tôi trực tiếp gửi weixin cho cậu ta."

Hai mươi phút sau, xe Hắc Hạt Tử đã đến, chúng tôi vội vàng vào xe, thấy anh ta mặc đồ Tây, quay đầu hỏi tôi: "Tiên sinh muốn đi đâu?" nhìn tôi cười một cái.

Bàn Từ ngồi sau xe thò đầu lên, chỉ mũi anh ta: "Đã mù làm sao lái xe? Cậu thấy đường sao? Cậu làm sao qua được phỏng vấn?"

Hắc Nhãn Kính châm thuốc, cười hăng hắc, "Bụi đến như vậy, mù với không mù khác nhau sao?"

Tôi liền hỏi anh ta: "Đệt mợ, anh thật sự nghèo đến vậy? Không đến nỗi chứ, anh tùy tiện hỏi mượn ai đó một trăm hay tám mươi vạn, cũng không đến nỗi như vậy."

"Không có việc làm." Hắc Nhãn Kính bấm bấm điện thoại: "Nghề này tốt, một tháng hai mươi mấy vạn? Nghe nói Thẩm Quyến tốt hơn, tôi định tháng sau đi Thẩm Quyến."

"Hai mươi mấy vạn cậu lừa ai vậy? Con mẹ nó cậu đánh xe tích cóp à, cậu bán thuốc phiện tích cóp thì có." Bàn Tử nói, nhận thuốc của anh ta, cũng châm lên: "Nói nói nói, cậu nhất định là có vấn đề, cậu có phải đang làm nghề lớn gì không? Người gặp chia phần, người gặp chia phần."

"Đệt mẹ anh, tôi đã nghèo thành như vậy, hai người các người mẹ nó còn đòi chia dơ, các người có lương tâm hay không." Hắc Nhãn Kính trưng ra vẻ mặt các người vô sỉ như thế thật giống cha mẹ người ta. Bàn Từ đoạt lấy điện thoại của Hắc Nhãn Kính, kéo cửa sổ ném ra ngoài, "Nếu cậu nghèo thật, đi, đến cửa hàng của ông, đi uống rượu, cậu không có việc làm Bàn gia có việc làm, Bàn gia bao nuôi cậu."

Hắc Nhãn Kính nhìn điện thoại rơi bên ngoài, chậc một tiếng, vẫn là lái xe, nhưng trông có vẻ không phải đến Phan Gia Viên, vẫn là đang lượn vòng xung quanh, vừa nói: "Thoái ẩn còn có việc làm?"

"Việc làm lớn." tôi rút một ngụm thuốc lá điện tử, nhìn thái độ của anh ta đối với cái điện thoại, tôi đã căn bản xác định anh ta tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần kiếm sống ở đây. "Mẹ nó anh rốt cuộc đang làm gì vậy? Xung quanh đây chẳng lẽ có đấu? Không thể nào, toàn là cao ốc, nếu có đấu thì lúc xây nhà cũng đổ ra hết rồi."

Hắc Hạt Tử lái 500 mét về phía trước, hất cằm vào một chỗ, "Cậu xem đó là cái gì."

Tôi híp mắt nhìn vào làn bụi ngoài cửa sổ, liền thấy trong bụi mù có một đội công nhân giữ xanh môi trường trung ương, đang chăm sóc cây cỏ giữa làn bụi, làm xanh trung ương. "Cậu nhìn mấy cái này giống người trồng xanh không?" Hắc Hạt Tử hỏi.

Tôi yên lặng nhìn, liền thấy những người này đang còng lưng, một đám lưng hùm vai gấu, chi dưới và vai đặc biệt phát triển, làm việc cũng không tập trung. Đằng sau bọn họ vây một dây cách ly, ekíp dùng nilon vây quanh vùng trồng xanh thành một khu vực.

"Đậu xanh, còn có thể như vậy." Bàn Tử vui vẻ nói: "Cái này mẹ nó coi như lợi hại, giữa loạn quân thấy nguy không loạn."

Hắc Hạt Tử nói: "Bên dưới không phải là mộ, bên dưới này có thứ đặc biệt hay ho. Tôi quan sát gần ba tháng, con đường này là đúng nhất."

"Là cái gì?" lòng hiếu kỳ của Bàn Tử trỗi dậy.

Hắc Hạt Tử nói: "Là một tảng xi măng đặc biệt."

Tác giả: Lão Cửu Môn vẫn đang bí, viết cái đoản trước!

=============

Coi bộ không chỉ có một chương. Thế này mà gọi là đoản sao =.,=