Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Editor: Hỏa Dực Phi Phi
Trị cái gì?
Tôi thấp giọng hỏi Hạt Tử, Bàn Tử làm một dấu tay hạ lưu, ám hiệu một cái. Điếu thuốc của Hạt Tử từ huơ từ khóe miệng bên trái sang khóe miệng bên phải, đáp lại dấu tay của Bàn Tử. Chúng tôi cũng nhận ra dấu tay này, phương thuốc đó là trị bệnh trĩ.
"Cho nên," tôi hỏi: "Có phải chuyến này các người cần một cao thủ đang lở trĩ mức độ nặng nằm trên kháng, nếu các người không chữa được lỗ rắm cho hắn thì chuyến này đi tong?"
Hắc Hạt Tử thấp giọng nói: "Dùng ở mông thì là trị bệnh trĩ, dùng ở trên người có những tác dụng khác."
Bàn Tử cau mày, nói: "Sao lại kỳ quặc như vậy."
Tôi cũng cảm thấy kỳ quặc, cảm giác đang dùng thuốc thoa trên người nhét vào bộ vị không thể nói nào đó.
Bản thân chúng tôi vào trong núi sẽ hy vọng đào được về phía các loại thông đạo.
Có điều tôi biết đại khái là có ý gì, từ con trùng mang ra thừ khu vực gần đó tôi đã biết, loại thuốc bắc kia có thể có tác dụng với thứ sâu ấy.
"Anh cần tôi làm gì?"
Tôi cũng không hỏi anh ta nhiều, lúc này tôi nhận ra anh ta muốn tôi giúp một tay, hơn nữa không phải đã nghĩ xong từ trước, có thể sau khi tôi lên xe anh ta mới bắt đầu mưu đồ.
"Tôi muốn tờ đơn thuốc kia, còn có thuốc lão đã làm xong. Những thuốc này chưa được tính tốt như vậy. Lão đã góp nhặt lượng của ba bốn người. Thuốc và phương thuốc ở trong sân thuốc bắc kia." Hắc Hạt Tử nói: "Mượn về dùng một chút."
Bàn Tử nện vào ngực anh ta một cái, "Loại chuyện nhỏ này còn cần chúng tôi làm sao? Ma quỷ giờ cũng khinh chúng tôi đấy. Đồ đệ của cậu không được sao?"
Hắc Nhãn Kính vỗ vỗ tôi, "Phòng khám này không đơn giản, phía dưới là một địa bàn, ông chủ không phải ai xa lạ, là người quen của cậu." nói xong anh ta đưa tôi một tấm hình.
Trong hình, lúc Lê Thốc mang kính râm đi vào cửa bệnh viện, chợt quay đầu lại nhìn ống kính một chút.
"Nợ nghiệt của cậu." Bàn Tử lẳng lặng nói.
Tôi nhìn hình, tôi biết tuổi cậu ta, nhưng trong hình một chút cảm giác ngây ngô cũng không có. Trong cơ thể người trẻ tuổi này, chứa thứ yêu ma tôi đã trồng.