[Mộ Mù - 003] Chương 3: Đến Rồi

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Editor: Hỏa Dực Phi Phi

Trên đường về cửa hàng của Bàn Tử, tôi vẫn luôn nhìn tấm ảnh này, kết quả như vậy thật ra tôi đã biết từ sớm, nhưng tôi lại không có cách nào, tôi có thể dùng kiên nhẫn và trí khôn của mình sửa đổi rất nhiều thứ, nhưng lòng người, quá khó để sửa.

Rất nhiều khi gian khổ giữ vững bản tính, khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, bản thân tôi biết rõ quá trình trong đó. Đứa trẻ Lê Thốc này, tôi dạy nó đường tắt đối xử với thế giới, nhưng lại không dạy nó cách để tha thứ thế giới.

Nói đến việc làm thầy, tôi còn thua xa Hắc Nhãn Kính.

Chúng tôi ngủ lại trong cửa hàng của Bàn Tử một đêm, tôi ngủ không nhiều lắm, nhưng như vậy cũng đủ rồi, đứng lên hít đất 100 cái, cánh tay phát ra tiếng động kỳ quái, tôi vĩnh viễn không phải là một người giỏi vận động, cho nên kiên trì luyện tập cuối cùng cũng có tác dụng đến tốc độ phản ứng của tôi, thể lực cũng chỉ là được duy trì. Lúc mặc thêm quần áo mặt trời mới vừa mọc, tôi không đánh thức Bàn Tử, vẫy xe đến y quán kia.

Y quán dĩ nhiên là không mở cửa, ngoài cửa có một xe đẩy ăn sáng bán bánh kếp rau củ, khách trọ lui tới con hẻm này lúc đuổi theo xe lửa ngang qua sẽ mua vài cái, khó bụi hơi tản đi, tôi lẳng lặng nhìn, tưởng tượng dáng vẻ trong y quán.

Lúc này, tôi phát hiện người bán đồ ăn sáng đang nhìn tôi.

Lại là Thiên Quân Vạn Mã.

Tôi đi tới, ông ta cúi đầu hỏi: "Có muốn thêm xúc xích không?"

"Ông ở đây làm gì?" tôi nhìn ông ta nướng bánh vô cùng không thuần thục.

"Anh ở đây làm gì?" ông ta hỏi ngược lại tôi: "Anh không phải không gia nhập sao? Cậu ta biết anh, anh mau đi đi, đừng đánh rắn động cỏ."

Tôi bày tấm ảnh Hắc Hạt Tử cho tôi: "Hình do ông chụp sao, ông xem góc độ quay đầu của cậu ta, cậu ta sớm đã biết ông có vấn đề, đừng đứng đây làm mất mặt nữa."

Thiên Quân Vạn Mã liếc tôi một cái, "Mẹ nó bớt đánh rắm, lão tử nướng bánh cậu ta cũng nhìn ra được thật giả? Anh mau đi đi."

Tôi cũng lười nói với ông ta, đi về phía cửa chính y quán, ông ta vừa nhìn kinh hãi, lập tức kéo tôi: "Anh không gia nhập cũng được, đừng phá rối, đừng tưởng anh quen biết tộc trưởng tôi không dám làm gì anh, nào, cầm cái bánh nướng về đi."

Tôi muốn tránh khỏi ông ta, lực tay ông ta lại lớn như gọng sắt, tôi bị tóm chặt, ông ta thả một cái bánh nướng vào trong tay tôi, tôi nhìn ông ta đỏ cả mắt, cũng thật tin vào chuyện này, thầm thở dài.

Vỗ vỗ ông ta: "Các người tại sao phải đi đổ cái đấu đó, chấn hưng Trương gia có rất nhiều cách, ví dụ như sanh nhiều con trồng ít cây."

"Chúng tôi tự có chừng mực, không tới lượt anh lắm mồm." Thiên Quân Vạn Mã thấp giọng nói, đẩy tôi một cái.

Tôi cũng không muốn quậy đến khó coi quá, đối phó với loại người Trương gia tốt nghiệp tiểu học này tôi vẫn không cần dùng đầu óc quá nhiều, liền theo con hẻm tiếp tục đi về phía trước.

Loại hẻm nhỏ này ở Bắc Kinh có vài cái làm rất nhã, có vài cái còn đang phơi táo tàu, đường hẻm là tiếng Mông Cổ, những nơi thông suốt bốn phía này, thật ra thì đại diện cho một loại bao dung không thể kháng cự, thế giới này quá nhiều người lui tới, tôi tìm một quầy vé số cắt ra từ quầy quà vặt, lại đi về trước hơn trăm thước, lại thấy một hiệu sách nhỏ.

Hai nơi này hẳn là chỗ báo hiệu của tai mắt, đây là phong cách của tôi, có hai chỗ có thể đại khái tìm hiểu chuyện diễn ra trong hẻm, tôi ở giữa hai chỗ này tìm một vách tường, dùng gạch trên đất vẽ một ký hiệu.

Sau đó vẫy xe rời đi.

Trở lại cửa hàng của Bàn Tử, tôi đẩy cửa đi vào, liền thấy trong cửa hàng mờ tối có một người đang đứng. Bàn Tử đang ở buồng trong xào rau, truyền đến tiếng dầu nổ lép bép.

Không ngờ lại là Muộn Du Bình. Tôi sửng sốt giây lát, thầm nghĩ sao y lại tới, y nhìn tôi, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

========================

Lên sàn rồi lên sàn rồi. Tộc trưởng nhà quê bị nhắc đến ngứa tai không chịu nổi đã bỏ đồng áng khăn gói lên xì phố rồi u-woa u-woa nhớ muốn chết O(≧▽≦)O