Chương 38

Hán Vương quyết định chủ ý họa chân dung Vương phi, nàng khổ luyện họa kỹ hơn tháng, tiến bộ rất ít, liền sai người ở ngoài phủ mời hai vị tiên sinh về.

Hán Vương điện hạ muốn mời tây tịch (*), đan thanh thánh thủ khắp bốn bể tất đã nghe tiếng. Đúng lúc trong triều đang dốc lòng vì chiến sự, đế tướng vương công không có tâm thi họa, bên trong Sùng Văn Quán tuấn ngạn chi sĩ ngoại trừ mấy người được mời đi viết hịch văn, đều nhàn rỗi. Trong đó thiện đan thanh giả, ý động dồn dập.

(*) Tây tịch/Ghế tây (西席): Tên gọi khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây.

Giáo tập (*) đến Hán Vương phủ dạy Hán Vương họa kỹ, vừa đến kinh đô, rất khó, có chút giãy dụa, thứ hai, bởi vì Hoàng Đế đối với Hán Vương ngày càng khoan dung, tình trạng của Hán Vương đã không còn giống như xưa, thậm chí có đại thần lén lút phỏng đoán, nếu bệ hạ không con, đế hệ hơn phân nửa là dời đến một mạch của Hán Vương.

(*) Giáo tập (教习): Giáo viên.

Hán Vương hoàn toàn không biết việc này, mời hai vị họa sư đến, liền thật cao hứng học họa kỹ, toàn tâm toàn ý muốn vẽ chân dung cho Vương phi. Nàng nghĩ, Vương phi ưa nhìn như vậy, chỉ học một chút da lông nhất định rất khó miêu tả hết phong thái của Vương phi, nàng nhất định phải học thật tốt mới được.

Hán Vương ôm tâm tư cố gắng học vẽ, mỗi ngày trời chưa sáng liền đứng dậy chạy đến lâu các, hoàng hôn chưa buông xuống, tuyệt đối không rời lâu các, chăm chỉ có thể so với lúc nhỏ học tập trong cung, nóng lạnh không ngừng, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Hai tên họa sư kia vốn tưởng rằng Hán Vương điện hạ chỉ tâm huyết dâng trào mà thôi, lúc này thấy nàng khổ luyện như vậy, càng rất là kinh hỉ, đem một thân bản lĩnh dốc túi dạy dỗ, thế là Hán Vương liền càng thêm hăng hái, một thân thường xuyên dính mực trở về phòng.

Vương phi cũng không tức giận nàng tự làm bẩn mình, chỉ bảo nàng rửa mặt rồi đến.

Tiên đế anh minh, thâm phụ hùng tài, tự nhiên không phải người nói dông dài, vị Tiệp Dư (*) kia, có thể làm ra chuyện công chúa giả mạo hoàng tử, nhất định cũng rất quả cảm quyết đoán, tiểu điện hạ không biết theo ai, nhưng cứ nhứ nhứ thao thao.

(*) Tiệp Dư (婕妤): Cấp bậc của phi tần trong hậu cung.

Mỗi đêm tắm rửa xong, bò lên trên giường, chung quy vẫn phải nằm thẳng bên cạnh Vương phi, lôi kéo tay nàng ấy, đem đầu chôn vào cổ nàng ấy, mềm mại mà nói ngày hôm nay học cái gì, tiên sinh khen nàng dùng màu tươi mát, đường nét cũng so với lúc trước có dáng vẻ hơn.

Nói đến chỗ này, nàng liền hiện ra vẻ hài lòng, khóe mắt đuôi lông mày đều là vui vẻ, đem đầu nhẹ nhàng cọ qua cổ Vương phi , đạo, ta lại học, liền có thể vì họa chân dung A Dao rồi.

Thanh âm kia mềm mại tựa như bồ công anh bay trong gió, chậm rãi rót vào lòng Vương phi.

Vương phi cũng từ từ mong chờ, điện hạ luôn nói nàng xinh đẹp, không biết trong mắt nàng ấy, nàng rốt cuộc là dáng dấp như thế nào.

Hội họa là môn học cao thâm, không phải ngắn ngủi có thể thành. Hán Vương chuyên tâm học tập, đảo mắt đã đến ngày xuân ấm ấp muôn hoa nở rộ.

Bản tính nàng đơn thuần, dụng tâm làm việc, tiến bộ cực nhanh. Không lâu tiên sinh liền không còn gì để dạy nữa rồi, nếu muốn tiến bộ thêm nữa, liền dựa cả bản thân mình khổ luyện mà thôi, lại chỉ điểm thêm một chút mà thôi. Hán Vương chân thật, một bức một bức mà khổ bắt đầu luyện. Lúc Vương phi rãnh rỗi, biết lên lâu các bồi nàng ấy. Nàng ở đó, Hán Vương họa vài nét bút, liền quay đầu lại nhìn nàng, có lúc chỉ liếc mắt một cái như thế, có lúc thì lại chăm chú nhìn nàng cười yếu ớt.

Điềm tĩnh như thế, năm tháng dài lâu, tựa như suối nước mùa xuân chậm rãi chảy.

Nhưng tháng ngày thanh tĩnh luôn ngắn ngủi, luôn có vài yêu hoặc người đến làm phiền.

Một Hồ một Xà bắt Hán Vương đi kia, Vương phi mang nàng trở về, tiện thể thu phục một Hồ một Xà , để các nàng nhìn khắp kinh thành, để phòng ngừa lại có thêm yêu quái đến bắt Hán Vương.

Sau ngày đó, Hồ Ly liền chưa từng hiện thân, trên người nàng có Cấm Chế của Vương phi, tự nhiên không dám không tận tâm, nhưng từ sau lần đó, hai giới yêu đạo đều an bình. Hồ Ly liền dẫn Thanh Xà, một mặt lưu ý tình hình khắp kinh thành, một mặt tìm nơi thâm sơn làm đạo trường, chuyên tâm tu luyện.

Đầu năm đó, không biết làm sao núi rừng quanh kinh thành luôn xuất hiện trạng huống bất thường, thỉnh thoảng liền có tung tích của yêu quái. Hồ Ly tu luyện ngàn năm, tiểu yêu tầm thường, nàng có thể tự thu thập, không cần ồn ào vị đại yêu mê muội nuôi vương khí kia, kỳ thật cũng sợ hãi một thân uy thế của đại yêu kia, không dám quấy rầy nàng.

Nhưng có điều hơn một tháng, nàng dần nhận ra điều bất bình thường. Kinh sư chính là vị trí vương đô của một quốc gia, tự nhiên có thiên đạo vương khí che chở, yêu mỵ quỷ quái tu tiên vốn đi ngược lên trời, thường cho rằng phàm nhân vương đô không may mắn, đạo trường tu luyện sẽ không chọn xung quanh kinh sư, chính là rèn luyện cũng tránh đi rất nhiều.

Ngày gần đây yêu quái qua lại ngoài kinh thành có nhiều hơn chút. Chuyện khác thường tất có yêu, Hồ Ly nhạy cảm quả quyết, phát hiện khác thường trong đó, cũng không sợ, cũng không đoán mò, lập tức giam giữ vài con tiểu yêu đến ép hỏi.

Vừa hỏi xong, kinh hoảng ra mồ hôi lạnh đầy người, gần như thấm ướt một thân da lông tuyết trắng của mình —— nghe mấy con tiểu yêu kia nhận tội, chúng nó tới kinh sư, là bởi vì nghe nói phàm nhân bên trong vương đô có cất giấu dị bảo, ăn có thể thành tiên.

Nghĩ đến vương khí kia, quý giá bực nào, lũ yêu tu hành ngàn năm, người nào không phải vì đắc đạo thành tiên, để cầu bất lão bất tử. Nay có con đường tắt này, ai chịu chia ăn với kẻ khác? Một khi biết được nhất định sẽ giấu giấu diếm diếm, mưu cầu độc chiếm mới phải, sao lại đem tin tức truyền ra đâu đâu cũng biết, đưa tới rất nhiều yêu quái tụ tập nơi kinh sư này?

Hồ Ly vội hỏi sao biết trong kinh sư có cất giấu dị bảo? Vài con tiểu yêu kia vừa mới Hóa Hình không lâu, năng lực có hạn, càng ấp úng, không nói ra được đầu nguồn tin tức.

Việc này tựa như có gọi người che giấu một tầng khói đen dày đặc, khói đen dưới đáy, lông kích um tùm, âm mưu khiến người ta sợ hãi.

Hồ Ly hãi hùng khϊếp vía, cả người phát lạnh. Liền mấy con tiểu yêu kia một thân tu vi kém cỏi, biết rõ nông cạn, khó thành đại sự, vì đại nghiệp trở thành tiên, cũng dám tụ đến kinh sư làm liều một phen, càng không cần nói đến mấy vị lão yêu ngủ đông trong khe núi vực sâu để tu luyện kia.

Phân tích thêm một chút, liền có thể nhìn ra việc này chính là một ván cờ, vương khí chính là mồi nhử, vì để yêu giới đại loạn, tự gϊếŧ lẫn nhau. Dụng tâm hiểm ác , khiến cho người ta sợ hãi, càng độc ác chính là, dù cho nhìn thấu, lũ yêu vì đắc đạo thành tiên, cũng không thể không đến, không thể không tranh.

Xem ra, vương khí ra sao cũng chưa biết, yêu giới nhất định có một trận hạo kiếp (*)!

(*) Hạo kiếp (浩劫): Đại nạn.

Việc liên quan đến cả yêu giới, Hồ Ly sao dám trì hoãn, vội lấy bùa chú nói cho Vương phi.

Bày ra ván cờ này, chính là vị lão đạo Cư Không của Huyền Thiên Quan ngoài kinh thành.

Yêu chi tu luyện, vốn là nghịch thiên. Mà nhiều yêu quái bạo ngược thích gϊếŧ chóc, từ xưa tới nay, có bao nhiêu yêu vật làm việc bất nghĩa. Ngàn năm vạn năm, lâu dần, yêu bị hai giới tiên phàm vứt bỏ, thiên đạo chán ghét. Phàm là có thể gây tổn thương một yêu quái, bất luận là người hay là tiên, đều có thể thêm vào một nét bút trong Công Đức Bộ.

Cư Không một lòng muốn tu luyện đạo pháp cao thâm, chỉ gϊếŧ một, hai tiểu yêu, lập một chút công đức nông cạn, lại há có thể khiến cho hắn thỏa mãn. Nhờ số trời run rủi, để hắn biết được đạo vương khí trong kinh thành kia có thể làm lũ yêu tranh nhau ăn, hắn tất nhiên phải lợi dụng rồi, đem tin tức lan rộng ra ngoài, may ra mới nhấc lên một trận gió tanh mưa máu trong yêu giới.

Vạn sự vạn vật đều có nguyên nhân, lũ yêu rơi vào ván cờ là vì thành tiên, kẻ đặt bẫy vừa vặn cũng vì thành tiên. Chỉ có điều, nuốt vương khí có thể giúp yêu thành tiên, mà gϊếŧ những yêu quái này có thể khiến kẻ kia thành tiên.

Quay đầu lại, không biết ai là mồi, ai lại là cái kia ăn mồi người.

Nhân quả tuần hoàn, tựa như từ nơi sâu xa, tự có thiên ý.

Hồ Ly đưa tin xong, bỗng cảm thấy không đúng, nếu tin tức đã tung ra ngoài, không thể chỉ những tiểu yêu lao tới kinh sư kia biết được, đại yêu lại thờ ơ không động lòng, tại sao hai tháng này, chỉ thấy tung tích tiểu yêu, lại không có nửa điểm uy thế của đại yêu đến gần.

Hồ Ly nghĩ mãi không ra, việc này không chỉ nàng không rõ, Cư Không cũng thật sự không rõ.

Đại chiến yêu đạo ba ngàn năm trước kia, yêu giới dĩ nhiên tổn thất lớn, thậm chí tổn thương thứ thiết yếu cho tu luyện linh khí, đến nỗi yêu muốn thành tiên, so với lúc trước khó khăn hơn vạn lần. Đạo gia cũng không khá hơn bao nhiêu, đông đảo tông sư ngã xuống, thời đại thượng cổ lưu truyền điển tịch của tiên gia, phương pháp tu tiên bị tiêu hủy không còn sót lại bao nhiêu. Cây cỏ gia súc thiên nhiên liền có thể rút lấy thiên địa linh khí, vẫn còn có thể gian nan tiến lên, mà phàm nhân muốn tu tiên, càng không có đường nào.

Song phương nguyên khí đều tổn thương nặng nề, đạo gia mất đạo pháp cao thâm, từ từ nóng vội mưu cầu quyền thế chốn nhân gian, cực ít lại hàng yêu phục ma, một vài chặt đứt Tiên duyên. Chư yêu tu luyện không dễ dàng, càng chuyên tâm tu luyện, bớt làm chuyện ác ở nhân gian. Đã như thế, hai bên không quấy rầy nhau, dĩ nhiên là thái bình ba ngàn năm, nhưng đạo sĩ muốn tìm một yêu quái ở nhân gian thật không dễ dàng.

Cư Không tiêu hao tâm huyết vô số, chu đáo, liền chỗ rất nhỏ cũng suy nghĩ chu toàn, vốn tưởng rằng đã không có sơ hở nào, ai biết vừa mới ngẩng đầu lên, liền như có tầng lớp sương mù, khó có thể dự đoán.

Chúng tiểu đạo sĩ bên dưới lộ ra hoảng sợ bất an, đều tròn mắt nhìn Cư Không, chờ đợi Quan Chủ bày tỏ.

Cư Không nâng mí mắt, nhìn gương đồng to lớn giữa đại điện. Ngôi đền mở cửa sổ, nhưng mà điện này tựa như vỏ chăn mềm màu đen, chỉ lát đát vài tia sáng chiếu vào, rơi vào tối tăm vô biên vô tận. Chỉ có ánh sáng xanh biếc từ cái gương đồng kia, tựa như sóng gợn trong mặt hồ, từng vòng sáng mờ mịt tràn ra quanh thân.

Huyền Thiên Quan rốt cuộc là đạo quan ngàn năm, vẫn còn có chút gốc gác, truyền xuống đạo thuật pháp khí hàng yêu phục ma. Một trong số đó chính là diệt yêu trận, đó là một đại trận phải lấy đạo pháp cao thâm phát động, Cư Không chuyên tâm nghiên tập nửa đời, lại cải tiến, lần này đang phát huy được tác dụng.

Gương đồng này là kính gϊếŧ yêu. Kính gϊếŧ yêu liên kết với đại trận, cảnh tượng khả quan trong trận.

Chỉ thấy trong gương thoáng hiện hồng quang, hơn mười lão đạo thân mặc đạo bào vung lên phất trần, quay chung quanh ba nam tử bày ra trận hình, ba nam tử nhìn như phàm nhân vô ý tầm thường, chỉ có khuôn mặt dã tính dữ tợn, không thi pháp phản kích được. Trải qua ước chừng một nén hương, các đạo sĩ nhanh chóng dời bước, chuyển biến trận hình, tay cầm phất trần, đồng thời vung vào trận, cùng quát lên mắng: "!"

Ba nam tử kia không chống đỡ được rất nhiều đạo sĩ mượn trận pháp công kích, khàn giọng rít gào, trên mặt lộ ra khuôn mặt tựa như báo tựa hổ, thân thể ngã xuống đất, từ từ cuộn mình, nhất thời, trên mặt đất kia không phải hình người, là ba con báo hung thần ác sát.

Con báo nhe răng trợn mắt, lộ ra tiếng gầm nhẹ trầm thấp bạo ngược, tứ chi cùng hóa cứng, hai mắt đỏ ngầu, mắt nhìn chằm chằm mà nhìn hướng bốn phía, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nhào tới tướng địch xé nát.

Tình hình trong gương rõ ràng đã vô cùng nguy cấp, Cư Không lại tự đắc nở nụ cười, ba con nghiệt súc nhìn như hung ác mạnh mẽ, thật ra đã bị pháp thuật gây thương tổn, chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.

Quả nhiên tình hình trong gương có biến hóa, chúng đạo vây nhốt ba con báo, bỏ phất trần nâng trường kiếm, đâm vào trong trận, từng đạo từng đạo, dữ dội bổ vào trên người con báo, vẽ ra vết máu chói mắt.

Ba con báo phẫn nộ gào thét, càng thêm phát điên, một con dẫn đầu nhìn bốn phía, nhảy lên một cái, nhào tới lão đạo đầu lĩnh. Vẻ mặt lão đạo kinh biến, liền bấm Quyết bố trí kết giới, con báo lơ lửng trên không trung, tựa như đập vào vách đá dày, bị đau rơi xuống.

Cư Không cười nhạt, vung lên phất trần, gương đồng tối lại, trong gương không hề hiện ra tình hình đại trận, đen tối tối tăm, tựa như tấm gương đồng nhiễm bụi, ngoại trừ hơi lớn, không hề có chỗ chói mắt.

Ba con báo kia bại cục đã định, chỉ tiểu yêu mà thôi, không phí bao nhiêu công phu. Cư Không cũng lười tiếp tục xem.

Hắn ở ngoài kinh thành bố trí ba đại trận, chặn chúng yêu vào kinh thành, đem đông đảo yêu quái chém gϊếŧ trong trận. Trận vừa rồi là một trong ba trận, hơn một tháng đã thu hoạch hơn mười yêu quái.

Nghĩ đến uy lực đại trận vừa rồi, trong lòng Cư Không hơi có thả lỏng. Tuy nói chẳng biết vì sao chỉ thấy tiểu yêu không thấy đại yêu, nhưng hắn có trận pháp tuyệt diệu tiêu diệt yêu quái này trong tay, chỉ bất động, chính là chờ những đại yêu kia tới cửa.

Khuyên giải như vậy xong, thoáng thảnh thơi, vẫn là có chút bất an, nhưng cũng không phải vì bất an dị thường trước mắt, mà là vì đạo vương khí hắn làm mồi nhử kia.