Chương 37

Hoàng Đế Tề Quốc bệnh nặng, Thái Tử mới lập, uy vọng thủ đoạn đều yếu ớt, chư vương còn chờ đợi, quần thần dị tâm, Tề Quốc nhất định sẽ có một trận rung chuyển. Triều đình có ý định xuôi Nam dụng binh, trước mắt chính là thời cơ tốt.

Điều binh khiển tướng, trưng tập lao dịch, điều động lương thảo đều là đại sự hao tổn tâm lực, trong đó thiên đầu vạn tự (*), liên lụy hơn trăm châu quận, Hoàng Đế ngày đêm dẫn người thương nghị, đã mấy ngày rồi không ngủ ngon giấc. Nàng trăm công nghìn việc rút ra ngày hôm đó, để liệu lý chuyện Hán Vương, vốn cũng nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại một việc vụn vặt.

(*) Thiên đầu vạn tự (千头万绪): Muôn đầu nghìn mối, ý chỉ sự bối rối ngổn ngang.

Thời khắc đối ngoại dụng binh, trong nước tất nhiên càng ổn càng tốt. Hán Vương phi khác thường như vậy, cũng phải lưu ý. Hoàng Đế ngưng thần trầm tư, từ lúc đầu tứ hôn tới nay, đến hôm nay triệu kiến, muốn làm rõ manh mối. Chỉ tiếc, thường ngày Hán Vương nàng cũng hiếm khi gặp được, càng không cần nói tới Hán Vương phi.

Có lẽ cần gọi Thái Thường đến hỏi ý kiến. Hoàng Đế thầm nghĩ, giữa hai lông mày chợt có một vệt xúc cảm mềm nhẹ. Tâm tư đánh gãy, nàng ngẩng đầu nhìn đến, đã nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Hoàng Phu.

Cặp con kia, như ánh sao rực rỡ, như ánh nến ấm áp, toàn tâm toàn ý chỉ nhìn một mình nàng.

"A Tú." Khuôn mặt Hoàng Đế giãn ra, khẽ gọi một tiếng. Lòng bàn tay Hoàng Phu đang vuốt ve mi tâm của nàng, mang theo chút cảm giác mát mẻ. Những phức tạp trong lòng kia không biết sao liền biến mất sạch sẽ. Hoàng Đế khẽ mỉm cười, vươn tay ra, cầm lấy bàn tay Hoàng Phu.

Có A Tú ở đây, nhiều việc nan giải hơn nữa, cũng không đáng sợ.

Hoàng Đế cùng Hoàng Phu thảo luận hồi lâu, lấy trí tuệ của Hoàng Phu cũng nghĩ không thông, một thân khí độ của Hán Vương phi kia đến từ lâu. Không lâu lắm, lại có Thừa Tướng cầu kiến, bẩm báo chuyện Tề Quốc, thời buổi rối loạn, chuyện Hán Vương phi cũng không phải chuyện cấp bách, chỉ tạm thời buông xuống.

Hán Vương phủ tựa như chốn đào nguyên nơi kinh thành, dù trong triều bận rộn đến đâu, trong phủ vẫn cứ nhàn tản sống qua ngày như vậy.

Chỉ là Hán Vương điện hạ tựa như có tâm sự mới, vốn tưởng rằng nàng được Hoàng Đế khoan dung, tiện lợi có thể ung dung tự tại giống như ngày xưa, chẳng ngờ từ hoàng cung trở về, Hán Vương liền ngày ngày mệt mỏi, khác nào chú cún con buồn bã lè lưỡi trong ngày nóng bức đâu.

Không thể tìm ra đầu mối, Vương phi cũng không đoán được nàng gặp phải chuyện gì, gọi nàng đến hỏi. Hán Vương đối với Vương phi yêu thích ngày qua ngày càng thêm sâu sắc, đã gần như mê luyến.

Mỗi khi nàng nhìn thấy Vương phi, chính là Vương phi cái gì cũng không làm, chỉ ngồi ở dưới ô cửa, cầm một cuốn sách, hoặc thiêu thùa may vá, đều khiến Hán Vương cảm thấy, tựa như thấy được ngọn núi rực rỡ đầy ắp hoa đào. Bất luận ngoài cửa sổ là hoa thơm chim hót giữa xuân, hay là vườn mùa thu vàng óng ả, nàng ấy vừa ngẩng đầu nhìn nàng, liền tựa như gió mát lướt qua rừng hoa đào, cánh hoa bay lượn đầy trời.

Lúc Hán Vương sa sút, chỉ cần để Vương phi nhìn như vậy một chút, liền có thể một lần nữa cao hứng lên.

Trước mắt lại là như thế.

Vương phi nắm lấy tay nàng, hỏi: "Điện hạ sao có vẻ không vui?"

Hán Vương ngẩng đầu, đối đầu Vương phi ôn nhu nhìn kỹ tròng mắt của nàng, trong lòng cũng rất vui vẻ rồi, nàng không tự chủ được loan rồi khóe môi, nhưng mà nghĩ tới ngày đó Vương phi quay về bức họa kia xuất thần, nàng lại hạ rồi một hồi, thấp giọng lầu bầu nói: "Ta không có."

Nói không có, chính là có rồi. Vương phi làm nàng đến bên cạnh đến, Hán vương từng bước từng bước mà chuyển tới, vẻ mặt rất là xoắn xuýt, nàng muốn ở bên cạnh Vương phi, rồi lại sợ Vương phi hỏi tiếp.

Nàng nghĩ gì, Vương phi nhìn qua một chút là biết, cũng liền không ép hỏi nàng nữa, chỉ bảo nàng ngồi bên cạnh, lấy một quyển thoại bản đến xem cùng nàng.

Hán Vương đã vài ngày không xem thoại bản rồi, nhận lấy xem, lại là mới ra, nàng vẫn chưa sai người đến thư tứ mua, nhất định Vương phi thay nàng để ý. Hán Vương lúc này vô cùng phấn khởi mà mở ra nhìn.

Vương phi thấy nàng bởi vì một quyển thoại bản liền giương miệng cười, liền biết tâm sự kia của nàng hơn phân nữa không phải chuyện lớn, cũng cho phép nàng đi tới.

Hán Vương lật vài tờ, lại không nhịn được nhìn Vương phi, Vương phi đang may một cái ngoại bào, ngoại bào này tự nhiên là của nàng. Từ sau lần đề cập trước đó, mỗi quý luôn có một hai món quần áo, là Vương phi tự tay may.

Ngoại bào đã gần xong, chỉ còn lại một chỗ góc viền. Hán Vương liền không dời mắt nổi, nóng lòng muốn thử mặc lên người. Vương phi quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cười cười, cũng không nói cái gì, động tác trên tay lại tăng nhanh không ít.

Hán Vương liền đem thoại bản để qua một bên, hết sức chuyên chú mà chờ đợi.

Lại qua hai nén hương, Vương phi đâm mũi kim cuối cùng, ánh mắt Hán Vương sáng lên, hào hứng đứng lên, mở rộng hai tay liền muốn mặc thử.

Áo choàng màu đen, mặc vào luôn lộ ra vẻ đen chính, tính tình Hán Vương trẻ con, không quá thích hợp, cổn phục vương miện của nàng chính là màu đen, cực kỳ trang trọng nặng nề, mặc trên người nàng, tựa như hài đồng vụиɠ ŧяộʍ mặc quần áo của trưởng lão vậy, càng lộ ra nét trẻ con của nàng.

Nhưng mà thân áo bào rộng này lại vô cùng vừa vặn.

Hán Vương cúi đầu nhìn một chút, thắt lưng ngọc, buộc eo thon dài của nàng, vải vóc màu đen, đem da thịt vốn nhẵn nhụi trắng nõn của nàng càng nổi bật hơn.

Vương phi quan sát trên dưới một lúc, lấy bội nang màu xanh ngọc kia, nâng đến bên hông Hán Vương. Đây là trước lúc các nàng thành thân, lúc Hán Vương đến phủ Thái Thường, Vương phi tặng cho nàng, bên trong chứa cành đào nhỏ Vương phi bẻ từ chính bản thể của mình, có thể bảo đảm Hán Vương bình an. Hán Vương mỗi ngày cũng không quên đeo.

Bội nang màu lam, cùng màu đen, lại cũng xứng đôi, nàng đưa tay sờ bội nang, khóe môi cong cong, lộ ra vẻ cao hứng. Lúc này nàng mới phát giác, Vương phi tự tay may quần áo, dùng màu cũng tốt, hình thức cũng được, đều hợp với miếng bội nang này của nàng.

Nàng không tự chủ được cầm bội nang lên nhìn một chút, nàng đã tỉ mỉ nhìn bội nang này rất nhiều lần, chỉ lúc này lại có phát hiện mới. Đường kim châm trên bội nang dù tỉ mỉ, cũng không tinh tế như Vương phi, hiển nhiên không phải từ tay Vương phi.

Nghĩ tới ngày đó đem vật này tặng cho nàng, Vương phi đã nói, đây là cầu được trên sơn tự, ước chừng là tăng nhân nào trong sơn tự mua ở khu chợ dưới núi, hoặc là vị nữ thí chủ nào bố thí.

"Có nơi nào không vừa vặn không?" Vương phi hỏi.

Hán Vương liền vội vàng lắc đầu, lại cúi đầu đánh giá mãi, cười híp mắt nói: "Thật đẹp."

Thấy nàng thật sự yêu thích, Vương phi cười cười, cũng không bảo nàng mặc lại quần áo cũ, chỉ để cho nàng mặc. Hán Vương nhận được bộ quần áo mới, càng thêm dính bên người Vương phi không chịu đi. Nàng ngày ngày thanh nhàn, trong triều đại sự cùng nàng hoàn toàn không có liên hệ, chỉ cần có thể ở bên cạnh Vương phi liền cao hứng.

Nhưng mà trong lòng nàng lại che giấu tâm sự.

Ngày ấy mưa phùn ở trong đình, Hoàng Phu vẽ bệ hạ, lấy tình ý làm bút, lấy hiểu biết làm mực, đem dung mạo phong hoa của bệ hạ, vẽ lên trên giấy.

Ngày đó nàng quá sốt sắng, chưa từng để ý vẻ mặt bệ hạ thế nào, tuy nhiên cùng Hoàng Phu nhìn nhau cười, dịu dàng nhìn nhau. Trong lòng bệ hạ nhất định vui vẻ thoải mái.

Phu phụ ở thế gian, đều không thiếu được chuyện buồn phiền triền miên. Nhưng nàng đều rất bí bách, lại không thông tuệ, không biết làm sao khiến Vương phi hài lòng. Vương phi ngày ấy xuất thần nhìn bức họa, nhất định cũng kính trọng ao ước bệ hạ cùng Hoàng Phu cầm sắt (*) tương hài.

(*) Cầm sắt (琴瑟): ý chỉ quan hệ vợ chồng hòa hợp.

Hán Vương đưa tay ra, nắm lấy góc áo Vương phi, Vương phi nhìn qua một chút, cũng không bảo nàng buông ra, chỉ sờ sờ gáy nàng, ôn thanh nói: "Điện hạ ngoan."

Hán Vương liền lập tức nheo mắt lại, khóe môi cong cong mà nhếch lên, dáng vẻ vô cùng thoải mái, tựa như chú mèo lười dưới ánh mặt trời biếng nhác xoay người.

Vương phi cười cười, liền lại xem sổ sách trong tay nàng.

Mùa thu qua đi, trên đất phong của Hán Vương có tô phú mễ lương thu tới, Vương phi không cần tự mình đến đất phong coi sóc, nhưng trong lòng đều nắm chắc, để tránh khỏi bị đầy tớ lừa bịp. Mấy ngày nay nàng liền bận bịu việc này.

Hán Vương được vuốt lông, ngồi ở một bên, nhìn Vương phi hồi lâu, bỗng nhiên hạ quyết tâm, nàng thật sự rất bí bách, lại không thông tuệ, nhưng nàng có thể học, cần cù bù thông minh, nàng cũng có thể học được!

Tiếp đó mấy ngày, Vương phi liền phát hiện điện hạ thường xuyên không thấy bóng dáng. Chỉ cho rằng nàng chú ý đến vật gì mới mẻ, vui vẻ đi tới, lại biết nàng chưa ra khỏi phủ, liền cũng cho phép nàng đi chơi.

Việc đất phong tuy nhiều mà hỗn tạp, đối với Vương phi mà nói đến cùng cũng chỉ là tục vụ thế gian, vả lại trong vương phủ đông đảo môn khách liêu thuộc có thể sai phái, cũng không tính là hao tâm tốn sức.

Chỉ nửa tháng, liền xử lý gần xong rồi. Nghĩ đến Hán Vương nửa tháng sau đi sớm về trễ, Vương phi liền ra khỏi thư phòng tìm nàng.

Hán Vương phủ tuy lớn, chỗ Hán Vương thích đi chỉ có mấy nơi, hoặc là thuỷ tạ, hoặc là trong đình, hoặc thư phòng, ở lâu các xem tuyết ngày đông, những nơi còn lại nàng không hay đi lắm.

Vương phi cũng không mời đầy tớ tỳ nữ tới hỏi, cũng không xuất thần thức ra đi quét, chỉ dọc theo đường mòn trong vườn tìm kiếm. Thư phòng không có, thuỷ tạ cũng trống không, đi qua thuỷ tạ, đi xa hơn một chút, liền thấy lâu các.

Vương phi chậm rãi đến gần, xa xa liền thấy Hán Vương đang chấp bút, đang vẽ gì đó trên giấy.

Nàng ấy mặc huyền bào ngày ấy nàng làm cho, cầm họa bút trong tay. Vừa vặn mặt trời ngã về hướng tây, chân trời trải rộng mây màu, kim quang ấm áp chiếu đến lâu các, gió tây lướt qua, vạt áo nhẹ nhàng chuyển động, đế tử trong các tuấn tú phiêu dật. Vương phi có chút hoảng thần, cảm thấy Hán Vương như biến thành người khác, quanh thân tựa như có tiên khí lượn quanh.

Nàng sững sờ, lại gần mấy bước, liền có thể thấy vẻ mặt Hán Vương, nàng ấy nhíu chặt lông mày, nhìn bức tranh, hai gò má hơi trống, lộ ra vẻ không hài lòng. Tiên khí quanh người không còn sót lại chút nào.

Vương phi hơi thở phào nhẹ nhõm, bước lên bậc cấp.

Hán Vương nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn sang, thấy là Vương phi, nhất thời liền ngây dại. Nàng nhìn nhìn Vương phi, lại nhìn bức họa của mình một chút, trên mặt ủ rũ vô cùng. Vương phi đi tới bên cạnh nàng, nhìn kỹ bức họa của nàng.

Sinh ra ở cung đình, cầm kỳ thư họa đều có trải qua, nhưng nói tinh thông đương nhiên xa xa không kịp, huống hồ Hán Vương nhiều năm chưa từng động tới họa bút rồi, tất nhiên mới lạ cực kì, nỗ lực nửa tháng, cũng chỉ có thể vẽ ra hình hài, mà thần vận thì hoàn toàn không có.

Nàng vốn muốn luyện vẽ, sẽ cùng Vương phi vẽ tranh, chẳng ngờ lại bị Vương phi phát hiện trước rồi.

Không biết vì sao Vương phi biết nàng ở nơi này. Lâu các này ngày đông có tuyết mới đến, nàng đuổi hết người hầu, trốn ở chỗ này vẽ tranh, tự cho là giấu rất khá, ai biết vẫn để cho Vương phi tìm tới rồi.

Hán Vương cầm họa bút trong tay, thấy Vương phi nhìn bức họa của nàng không lên tiếng, trên mặt liền ửng hồng, thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Ta tùy tiện vẽ thôi."

Vương phi nhìn một hồi, cười hỏi: "Sao điện hạ muốn vẽ tranh?"

Mặt Hán Vương càng đỏ hơn, lúc này lại e thẹn, nàng không dám nhìn Vương phi, nhẹ giọng nói: "Ta muốn vẽ chân dung của người." Nàng vốn muốn mô phỏng phu phụ Hoàng Đế, muốn Vương phi cao hứng, vậy mà lúc này nói ra câu nói này, không biết làm sao, trong lòng như đột nhiên thông suốt vậy, nhẹ nhàng tiếp tục nói, "Ta muốn vẽ chân dung của ngươi, ngươi xinh đẹp như vậy, ta muốn vẽ ra, tương lai ngươi và ta đều già, liền có thể xem chân dung, nhớ lại lúc còn trẻ."

Nàng càng nói càng ngóng trông, con mắt sáng sáng, cũng không sợ Vương phi nữa, nhìn nàng, ôn nhu nói: "A Dao, ngươi thật xinh đẹp, hạnh hoa, mưa xuân, Giang Nam, mỹ cảnh như vậy, cũng không sánh bằng ngươi."

Nàng không hiểu thế nào mới coi như là đau khổ triền miên, cũng không biết nàng thẳng tính nói ra, đã là triền miên đến cực điểm rồi.





Tác giả có lời muốn nói:

Hán Vương điện hạ nhuyễn miên miên (yếu đuối, mềm mại).