Chương 30

Hán Vương thức dậy sớm, kiểm tra xe ngựa cùng lương khô xong rồi, trời cũng đã sáng choang.

Sáng sớm ngoài kinh thành, sơn sắc không tăm tối, mát mẻ trong lành, khiến người ta tâm thần thoải mái. Hán Vương lại bước đi thong thả trở về phòng.

Vương phi đã thức dậy, đang ở trước bàn trang điểm. Thấy nàng trở về, cười nói với nàng: "Điện hạ trời vừa sáng, đi đâu vậy?"

Hán Vương nói quanh co, ngồi xuống bên cạnh Vương phi. Có một tỳ nữ, đang cầm lược ngọc, thay Vương phi chải tóc. Tóc dài nhu thuận, đã tới eo nhỏ, lược ngọc đang ở trong tay tỳ nữ, tựa như không cần người động, cũng có thể tự mình trượt xuống.

Vương phi vẫn chưa thay y phục, trên người vẫn mang trung y hạnh sắc, quần áo làm từ tơ lụa, mềm mại mỏng manh, lại thêm cái áo khoác ở phía sau tóc dài, cả người nhìn qua, nhu uyển vô cùng.

Hán Vương nghĩ đến đêm qua, cùng Vương phi hôn nhẹ, mặt liền đỏ lên, lén lút dò xét Vương phi một chút, nhỏ giọng nói: "Ta, ta đi tìm gia lệnh."

Nàng lo lắng Vương phi lại hỏi nàng tìm gia lệnh làm cái gì, vội vàng suy nghĩ, không nghĩ tới, Vương phi vẫn chưa tra hỏi, chỉ ôn nhu hỏi: "Điện hạ đói bụng sao?"

Hán Vương lắc lắc đầu.

Vương phi liền cười: "Vậy điện hạ chờ ta một lát."

Hán Vương gật đầu, hai chân thoáng đi về phía trước, đến gần Vương phi thêm một chút, khẽ khàng nói với nàng ấy, Vương phi cũng chăm chú lắng nghe, trả lời nàng.

Thời gian qua chừng một chén trà, mới tết tóc xong.

Trang điểm xong rồi, liền có thể ra cửa.

Hán Vương lộ ra dáng vẻ tươi cười, bên trong vẻ tươi cười kia lại ẩn giấu chút mất mát không muốn có, chỉ là nàng cố gắng đem những thất lạc không muốn có này đều giấu đi.

Nàng phải cố gắng cùng Vương phi trải qua một ngày, không thể để cho nàng ấy lo lắng.

Hai người dùng xong bữa sáng, lúc chuẩn bị ra ngoài, chợt có một cơn mưa phùn kéo đến.

Mưa rơi không lớn, chỉ thấm ướt quần áo mà thôi.

Hán Vương đứng dưới mái hiên, nhìn trận mưa này, nghĩ thầm, cần sai gia lệnh chuẩn bị vài món vật dụng che mưa trên xe ngựa mới tốt. Lúc ở bên ngoài, liền không thể tiện nghi như bên trong vương phủ, có thể chuẩn bị chu toàn liền phải tận lực chu toàn một chút.

Nàng thật lo lắng sau khi A Dao rời đi, phải chịu khổ.

Nàng thật muốn có thể không phải tách khỏi nàng ấy.

Vương phi từ bên trong phòng đi ra, đi tới bên cạnh Hán Vương, Hán Vương cười cười với nàng.

Mưa phùn mờ mịt, vẫn không thể ngăn cản hai người xuất hành.

Phong cảnh núi rừng thiên biến vạn hóa, mưa xuống, lại không giống như ngày thường. Lúc này đi bộ lên núi như cũ, Hán Vương cầm ô, đi bên cạnh Vương phi. Mưa không lớn, hai người dùng chung một cái ô là vừa vặn.

Có lẽ bởi vì có mưa, lúc này trên sơn đạo du khách cũng không quá nhiều, tảng đá xanh trên đường, cũng chỉ có rất ít người, hoặc bung dù tiến lên, hoặc ở ngay trong làn mưa, chậm rãi đi lên, lại cũng có hứng thú khác.

Hán Vương vẫn không ngừng nhìn trái nhìn phải. Phong cảnh núi rừng bị một tầng sương mù, đẹp mê ly, trên lá cây đều mang triều ý, xanh thăm thẳm. Hán Vương còn đưa tay ra, sờ tán lá xanh thẫm kia, nửa ướt không ướt, đầu ngón tay xẹt qua, trên phiến lá sẽ lưu lại một đạo dấu vết.

Các nàng vốn là đến du ngoạn, tự nhiên cũng không gấp, Vương phi cũng không thúc giục nàng, mặc nàng hứng thú dạt dào xem xét tứ phía.

Hán Vương muốn giới thiệu nơi đây với Vương phi, mấy năm này như thế nào, khi đó chủ trì chùa Nghiễm Bình nói với nàng, nàng đều quên gần hết rồi. Chỉ có một điều, nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc.

"Sau chùa có một cánh rừng đào, bên trong có một cây đào, cao vô cùng, cành lá phồn thịnh, hoa khai, cũng rất ưa nhìn, nghe nói đã có ngàn năm rồi." Hán Vương ngôn từ chất phác, ngữ khí tựa như trẻ con con nhìn thấy kỳ cảnh vậy, mang theo chút hưng phấn cùng vui vẻ, "Mấy năm không thấy, nó lại thêm mấy tuổi rồi."

Vương phi cười liếc nhìn Hán Vương nói: "Tốt hơn mai hoa hạnh hoa lê hoa lúc trước điện hạ xem sao?"

Hán Vương gật đầu liên tục, chân thành nói: "Nó xinh đẹp, những hoa khác cũng không sánh bằng." Nàng đến nay vẫn nhớ đến, cây đào kia phồn hoa xinh đẹp biết bao.

Vương phi giận nàng một chút, cũng không nói cái gì, tiếp tục tiến lên.

Đến sơn tự, chủ trì đã đứng ngoài sơn môn chờ đợi.

Thấy Hán Vương, hắn chắp tay trước ngực, thi lễ một cái, cười nói: "Ba năm không gặp, Tiêu thí chủ có khoẻ không?"

Hán Vương cũng đáp lễ: "Nhờ được đại sư ghi nhớ."

Chủ trì đảo qua người Hán Vương một chút, trí nhớ của hắn rất tốt, chỉ một chút, liền đem Hán Vương cùng vị tiểu thí chủ kia trong ký ức hợp lại. Ba năm qua đi, nàng cao lớn lên đôi chút, dáng dấp cũng không có thay đổi gì, vẫn một đoàn tính trẻ con như cũ.

Ánh mắt lại di chuyển sang bên cạnh, thấy là một vị nữ thí chủ, chủ trì cũng không nhìn lâu, nghiêng người mời hai người vào chùa.

Dù sao chùa Nghiễm Bình cũng chỉ là một cái chùa nhỏ, không mỹ lệ to lớn như chùa Bạch Mã, khách hành hương vãng lai cũng không đông đúc như chùa Bạch Mã.

Đi vào trong chùa, chỉ thấy túm năm tụm ba vài nữ quyến, do tiểu sa di hướng dẫn, ở trước Phật dâng hương.

Hán Vương đối với Phật gia Đạo gia đều hiểu biết rất ít, chỉ là nàng luôn luôn mang theo kính nể trong lòng, mà nơi của người ta, nàng tự nhiên cũng nhập gia tùy tục, ở trước Phật bái lạy.

Dâng hương sau, Hán Vương liền cùng Vương phi, đi ra sau chùa. Nàng đã tới một lần, tất nhiên là biết đường. Cũng không cần chủ trì chỉ dẫn, quen cửa quen nẻo mà đi tới.

Hán Vương yêu thích hoa đào, hàng năm ngày xuân đều muốn đi xem thử, mới cảm thấy cao hứng, hoa đào ở sơn tự này, lại không giống với nơi khác, có lẽ là trồng ở trong chùa, nhiễm thiện ý, đặc biệt tung nhiên xuất trần, đặc biệt là cây đào ngàn năm kia, càng xinh đẹp điên đảo chúng sinh.

Hôm nay trời mưa, cùng lần trước, lại không giống, có thể nhìn thấy thịnh cảnh đào hoa loạn lạc như hồng vũ [1]. Hán Vương vui vẻ đi đến, vòng qua cái nơi kia, quả nhiên mắt sáng lên, liền thấy cả vườn hoa đào.

Một trận mưa phùn rơi xuống, bùn đất cũng thấm ướt, hoa đào tựa như được một tầng sương mù bao lấy, ẩm ướt mông lung.

Hán Vương một mặt ý cười, nhìn về phía Vương phi nói: "Trông có được không?"

Vương phi gật đầu.

Nơi này chỉ có hai người các nàng, Hán Vương cười tủm tỉm đến gần, bước vào trong rừng, cành nhỏ có hoa khó tránh khỏi ma sát bên người, quần áo nàng dính ướt, vẫn không biết. Vương phi biết nàng thích ngắm hoa đào, cũng không nói nàng cái gì.

Cánh rừng không lớn, đi vào không lâu, Hán Vương liền kích động nói với Vương phi: "Cây đại thụ kia, liền ở phía trước rồi."

Nàng hai mắt bừng sáng, tựa như đứa nhỏ muốn cho đồng bạn thấy món đồ ưa thích của mình, nắm lấy tay Vương phi, vòng qua bụi cây đào. Vương phi vẫn chưa nói gì, chỉ cùng nàng sóng vai mà đi.

Vòng qua bụi cây đào, lại vòng qua một bụi cây đào, trước sau không thấy cây cây đào ngàn năm kia, Hán Vương dần trở nên mông lung, nàng quay đầu nói với Vương phi: "Liền ở ngay đây."

Một mặt nói, một mặt chuyển động bốn phía, nhưng vẫn không nhìn thấy gốc đại thụ kia.

Lông mày nhỏ của Hán Vương dần nhíu lại, nghĩ đến cái gì đó, vội lôi kéo ống tay áo Vương phi, sốt sắng nói: "Bọn họ sẽ không chặt nó đi chứ?"

Cây đào kia đã ở đó một ngàn năm, nếu trong chùa muốn xây cái gì đó, hay là sửa chữa điện vũ, có lẽ cần có vật liệu. Hán Vương lo lắng, không chờ Vương phi đáp, vội hỏi: "Chúng ta đi tìm một chút."

Nàng cùng đi tới, hứng thú bừng bừng, đã nghĩ có thể thấy cây đào kia, nhưng lại không nhìn thấy.

Hán Vương lôi kéo Vương phi, lại đi đến nơi khác tìm kiếm.

Hiện tại nàng rất lo lắng, chỉ lo cây đào kia không còn nữa, con mắt trợn to, đang cẩn thận xem xét khắp khu rừng. Chỉ một cây đào ngàn năm, tại sao nói không có là không có được, chính là bị người chặt đi rồi, gốc cây con hẳn vẫn còn đó.

Cánh rừng đào kia không lớn, Vương phi đi bên cạnh Hán Vương, nhìn nàng tìm một vòng lại một vòng, thần sắc trên mặt cũng càng thêm sốt ruột, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, nàng đã hóa thành hình người, sao còn ở chỗ này được chứ.

Hán Vương tìm đến mấy lần, không thu hoạch được gì cả, cũng biết cái cây kia, thật sự không thấy đâu nữa. Nàng vừa không nghĩ ra vì sao một thân cây lại có thể biến mất không thấy tăm hơi, lại thất lạc cùng không nhìn thấy nó, cả người đều mệt mỏi.

Vương phi an ủi sờ gáy nàng, Hán Vương ngẩng đầu nhìn nàng, thấp giọng nói: "Thật sự không thấy đâu cả, ta vốn muốn cho ngươi xem một chút, những hoa khác, đều không xinh đẹp bằng nó." Cây đào kia nở hoa, vô cùng xinh đẹp, nàng đã nhìn thấy tất cả loài hoa, đều không sánh bằng, nàng muốn Vương phi cũng nhìn thấy, đồ tốt, nàng luôn muốn hưởng cùng Vương phi, nhưng mà không thấy được.

Nàng nói xong, lại gục đầu xuống, bất mãn.

Vương phi cũng không biết khuyên nàng làm sao, trong lòng không biết làm sao, nhưng lại ấm áp. Hai năm qua chưa từng nghe điện hạ nhắc đến cây đào trong chùa Nghiễm Bình kia, nàng vốn tưởng rằng điện hạ xem qua, liền quên mất, không nghĩ đến nàng ấy vẫn nhớ kỹ.

Một lát sau, Hán Vương lại ngẩng đầu lên nói: "Rốt cuộc nó đi đâu mất rồi?"

Chẳng lẽ người ta mang cả gốc cũng đi rồi? Đến cả gốc cũng mang đi, lại lắp đất lại, qua một hai năm, mọc ra cỏ dại, xác thực không thể nhìn nữa.

Hán Vương nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ tới khả năng này, cây cối không thể tự mình đi được. Vừa nghĩ như thế, nàng gần như xác định là như thế rồi.

Thấy Vương phi lo âu nhìn nàng, Hán Vương miễn cưỡng cong cong môi, khuôn mặt nhỏ vẫn thất lạc như cũ, thương tâm nói: "Nhất định là có người chuyển đi rồi, không biết bọn họ chuyển nó qua nơi nào."

Hoa đào xung quanh tựa như bỗng nhiên ảm đạm phai mờ, Hán Vương cũng không hứng thú thưởng thức, nàng cùng Vương phi ra khỏi rừng đào, liền thấy ngoài cánh rừng có một tiểu sa di đang chờ, đến mời hai người, đi tới sương phòng dùng bữa.

Hán Vương nhìn thấy hắn, liền hỏi một câu: "Không biết cây đào ngàn năm trong rừng kia, đi đâu rồi?"

Tiểu sa di chỉ mới hơn mười tuổi, vào chùa chưa được một năm, nghe vậy, không hiểu nói: "Bên trong cánh rừng đào này, chưa bao giờ có cây đào ngàn năm."

Hán Vương thoáng chốc liền ngây dại.

[1] Đào hoa loạn lạc như hồng vũ (桃花乱落如红雨) trích trong bài thơ Thương Tiến Tửu (將進酒) của Lý Hạ (李賀) thời Trung Đường.

琉璃鐘,琥珀濃,

小槽酒滴真珠紅。

烹龍炮鳳玉脂泣,

羅幃繡幕圍香風。

吹龍笛,擊鼉鼓,

皓齒歌,細腰舞。

況是青春日將暮,

桃花亂落如紅雨。

勸君終日酩酊醉,

酒不到劉伶墳上土。

Lưu ly chung, hổ phách nùng,

Tiểu tao tửu tích chân châu hồng

Phanh long, bào phượng ngọc chi khấp

La vi tú mạc vi xuân phong

Xuy long địch, kích đà cổ

Hạo xỉ ca, tế yêu vũ

Huống thị thanh xuân nhật tương mộ

Đào hoa loạn lạc như hồng vũ

Khuyến quân chung nhật mính đính túy

Tửu bất đáo Lưu Linh phần thượng thổ.





Dịch nghĩa

Chén rượu bằng lưu ly làm rượu màu hổ phách thêm đậm đà

Chút rượu còn lại, rơi từng giọt, có màu hồng như ngọc châu

Hãy xẻ thịt rồng, nướng thịt chim phụng cho mỡ trắng như ngọc trong nồi phải khóc than

Màn lụa, rèm thẹu vây quanh ngọn gió xuân

Hãy thổi ống địch làm bằng xương loài rồng, hãy vỗ tiếng trống làm bằng da cá sấu

Hãy nhìn những hàm răng đang ca hát, hãy nhìn những chiếc eo thon đang nhảy múa

Huống gì giữa ngày xuân, bóng chiều đang phủ xuống

Hoa đào rơi lả tả như một cơn mưa màu hồng

Khuyên ngài suốt ngày cứ say tuý lý

Bởi vì rượu đâu có đến được trên nấm mộ của Lưu Linh.

Nguồn: thivien.net