Chương 29

Món ăn dân dã phần nhiều là món nướng.

Lần trước Hán Vương điện hạ đến, đối với món sườn dê nướng khen không dứt miệng, quản sự đương nhiên là nhớ trong lòng. Thật vất vả điện hạ mới lại đến, hắn càng dốc hết toàn lực, để hầu hạ điện hạ thật thư thản, có thể điều hắn đến vương phủ, được trọng dụng nhiều một chút.

Hắn rất sớm liền thu thập xong đủ loại món ăn dân dã, tính toán canh giờ Vương phi cùng điện hạ đến, chế biến thật nhiều sơn hào hải vị đem lên.

Hán Vương quả thật yêu thích.

Bữa tiệc bữa tối, nàng để người hầu trong phòng lui ra ngoài, chỉ còn lại vài thị tỳ, lại dùng chủy thủ xẻ thịt, đem đùi dê thơm ngon, cắt thành từng miếng nhỏ vừa đủ, đặt vào đĩa Vương phi.

Không biết quản sự dùng hương liệu gì, để sơ chế thịt dê, vẻ đẹp non mềm, thơm nồng tản ra, chính là nhìn một chút, liền có thể khiến người ta nuốt nước bọt, thèm ăn nhỏ dãi.

Vương phi thưởng thức một miếng, thịt dê vào miệng, trong thịt mọng nước, không dầu không ngán, miệng đầy thuần hương, chất thịt càng là ngon, dư vị dài lâu.

Hán Vương chờ mong hỏi: "Ăn ngon chứ?"

Vương phi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, mới nói: "Ăn ngon."

Hán Vương liền cao hứng cong cong đôi mắt, tựa như chính bản thân nàng được ăn món ngon vậy.

Quản sự cực kỳ để tâm, cũng biết trời đang dần nóng hơn, đều là quay nướng, khó tránh khỏi ngấy, lại lấy chim trĩ nấu canh, dùng xương sườn chưng cơm, thậm chí dùng măng tươi ngon miệng, giúp canh thanh đạm mỹ vị, chu đáo.

Hán Vương khẩu vị rất tốt, vừa bắt đầu nàng thay Vương phi cắt thịt, sau đó, Vương phi no rồi, liền giúp nàng gắp thức ăn. Nàng rất thích ăn thịt, một đùi dê to lớn, một mình nàng gặm dưới non nửa, toàn bộ thỏ rừng đều bị nàng gặm bỏ một bên, lại uống chén canh chim trĩ nhỏ, mới cảm thấy no.

Vương phi lấy ướt khăn ra, giúp nàng lau miệng, Hán Vương vịn lấy cổ tay Vương phi, lưu luyến mà nhìn nửa đùi dê còn lại kia.

"Không bằng đem quản sự mang về kinh thành đi?" Vương phi đem ướt khăn đưa cho thị tỳ, chậm rãi nói.

Trên dưới Hán Vương phủ đều là do nàng quản, chỗ biệt viện này, nàng đương nhiên cũng biết. Vị quản sự kia đem nơi này xử lý rất tốt, lại có tài nghệ trên người, để hắn tiếp tục quản biệt viện này, không khỏi lãng phí.

Hán Vương nghe vậy vui vẻ, liền muốn gật đầu, lại nhịn xuống, nghiêm túc nói: "Không được, hắn vừa có thể quản tốt biệt viện, liền để hắn tiếp tục quản thôi."

Vương phi nhìn nàng một chút, cũng không nói cái gì.

Bữa tối đã xong, cái bụng điện hạ căng tròn, cần về trong viện, đi hai vòng tiêu tiêu cơm, mới ngủ được. Vương phi đứng lên, đi ra hai bước, phát hiện Hán Vương không có đi theo.

Nàng quay đầu lại cười cười, vẫy vẫy tay với Hán Vương. Hán Vương vốn đang nhìn bóng người Vương phi, có chút xuất thần. Thấy Vương phi vẫy tay với nàng, nàng ngại ngùng mà cười cười, vội vàng đi về phía trước, nắm lấy tay nàng ấy.

Phong cảnh nơi biệt viện thanh u, trong viện đủ loại thảo mộc, nơi này gần chân núi, trừ một ngọn núi kia, bốn phía chính là trống trải, cũng không có người. Vừa vào đêm, gió đêm đặc biệt mát mẻ, cây cỏ tựa như có linh tính, tản ra hương thơm tươi mát.

Cất bước bên trong, khiến người tâm thần thoải mái.

Hán Vương thỉnh thoảng lại ngắm nhìn Vương phi, mờ tối chỉ thấy rõ một đường viền mơ hồ, những người còn lại đều ẩn ở trong màn đêm. Phía trước có hai tỳ nữ xách đèn soi đường, các nàng đi qua, dọc theo con đường cảnh sắc liền mờ nhạt chìm vào ánh nến, đi qua, lại rơi vào bóng tối. Trên đường không người nói chuyện, chỉ có tiếng gió, khiến lá cây có chút lay động, vang lên từng tiếng xào xạc. Như vậy, càng tối, có vẻ yên tĩnh.

Hôn xong rồi, liền không giống như lúc trước nữa.

Hán Vương cảm thấy, nong nóng trong lòng, thỉnh thoảng liền muốn thử ngắm nhìn Vương phi, chỉ là nhìn một chút như vậy, mặc dù chỉ thoáng qua, nàng cũng hài lòng. Tựa như chỉ cần nàng ấy ở bên cạnh, dù cho chỉ lẳng lặng mà đi như vậy, cũng có thể thỏa mãn.

Hán Vương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Vương phi, Vương phi quay đầu lại, dò hỏi mà nhìn nàng, Hán Vương cười cười với nàng ấy, cũng không nói cái gì. Vương phi thấy vậy, cũng nở nụ cười, vuốt ve gò má nàng, lại tiếp tục đi về phía trước.

Chỗ ngủ, từ lâu đã thu dọn xong xuôi, không rộng rãi nhã trí bằng tẩm điện ở vương phủ, nhưng cũng có thể nói là thư thích thoải mái.

Hai người tản bộ xong, liền đi về phía phòng ngủ.

Hán Vương có chút lạ giường, tắm rửa xong, nằm trên giường rộng lớn, mở to đôi mắt, nhìn xà nhà. Chờ Vương phi tắm rửa trở về, nàng vẫn tỉnh táo.

Vương phi làm như sớm biết nàng ngủ không được, cũng không kỳ quái, nằm xuống bên cạnh nàng, nói: "Điện hạ tới đây."

Hán Vương vui vẻ dịch qua, chui vào trong lòng Vương phi, tìm một nơi thoải mái, ngửa đầu, nhìn Vương phi nói: "Muốn hôn một cái."

Vương phi nở nụ cười, cúi đầu, hôn lên môi nàng một cái.

Mềm mại, ngọt ngào, mặt Hán Vương có chút đỏ ửng, ngượng ngùng nói: "A Dao, còn muốn một cái."

Thế là, lại một cái, nhẹ nhàng chạm vào, liền lui ra.

Trong lòng Hán Vương, bỗng dưng liền trống rỗng, nàng sốt ruột, bắt lấy tay áo Vương phi, nói: "Muốn như trên xe ngựa kia."

Trong mắt Vương phi tràn đầy ý cười, dẫn dụ nàng nói nhiều một chút: "Là thế nào? Ta không nhớ gì cả."

Làm sao lại quên mất được. Hán Vương kinh hãi, lại lo lắng: "Chính là, chính là lâu một chút."

"Lâu một chút..." Vương phi thoáng suy tư, chốc lát, nàng lại ôn nhu nói: "Ta vẫn không nhớ được, không bằng điện hạ, tự mình đến được không?"

Giọng nói của nàng vẫn ôn nhu như cũ, vẻ mặt dịu dàng, nhưng mà chẳng biết vì sao, rơi vào trong tai, trong mắt Hán Vương lại tựa như dụ dỗ.

Hán Vương miệng khô lưỡi khô, vừa căng thẳng, lại khát vọng, nàng chậm rãi tiến về trước, Vương phi cũng không động đậy, chỉ chờ đợi nàng đến gần.

Đôi môi chạm nhau, đi thẳng vào tâm hồn, Hán Vương nhẹ nhàng run rẩy, dựa vào bản năng, học theo cách Vương phi đã làm với nàng ở bên trong xe ngựa, mυ"ŧ vào môi nàng ấy. Nàng cảm thấy trống rỗng trong lòng, liền được lấp đầy.

Nhưng mà chỉ chốc lát sau, nàng lại cảm thấy không đủ, muốn đòi hỏi nhiều hơn. Hán Vương không biết làm sao, vịn lấy vai Vương phi, trù trừ bồi hồi. Vương phi cảm thấy được sự bất an của nàng, vòng lấy hông nàng, thăm dò vào trong miệng nàng, cướp đoạt tàn phá.

Hán Vương luống cuống mà nghẹn ngào một tiếng, thủy ý mông lung nơi đáy mắt, run rẩy, bất an, cố gắng nghênh hợp, thuận theo.

Không biết qua bao lâu, Vương phi lui ra.

Hán Vương cái miệng nhỏ đỏ sẫm hơi giương lên, nhẹ nhàng thở hổn hển, nơi cổ áo lỏng ra, lộ ra da thịt nhẵn nhụi bên trong, nàng mê man mà nhìn Vương phi. Vương phi sửa sang lại y phục của nàng, sờ sờ trán của nàng, ôn nhu nói: "Điện hạ ngoan."

Hán Vương lập tức thẹn đỏ mặt, trốn ở trong lòng Vương phi, trầm thấp mà ừ một tiếng.

Vương phi biết nàng thẹn thùng, cũng không gọi nàng, chỉ nhè nhẹ vỗ vai nàng, muốn dỗ nàng ngủ.

Trong hơi thở đều là khí tức của Vương phi, liền trên người nàng tựa như cũng nhiễm phải khí tức của Vương phi, Hán Vương chợt cảm thấy buồn ngủ, cả ngày đi đường mệt nhọc, một khi cảm thấy mệt mỏi, ủ rũ liền như thủy triều vọt tới. Mí mắt Hán Vương nặng trĩu, chậm rãi khép lại.

Nàng nghĩ đến mới vừa rồi cùng Vương phi hôn, không biết hiểu từ đâu, lại có ý nghĩ Vương phi đáp ứng, muốn dạy nàng.

Trước khi rơi vào trạng thái say giấc, Hán Vương nghĩ, nàng nhất định phải sớm học tốt một chút, không thể để cho Vương phi đợi lâu.

Hán Vương điện hạ giấu chí lớn trong lòng, lại quên mất chuyện nàng bị Hoàng Đế nhìn ra thân nữ nhi.

Mãi đến tận sáng sớm hôm sau tỉnh lại, nàng mới nhớ tới chuyện này.

Hán Vương xoa xoa con mắt lim dim buồn ngủ, lại nhìn ngoài cửa sổ, mới chỉ tờ mờ sáng mà thôi. Nàng lặng lẽ từ trong lòng Vương phi lui ra, lại nhìn dung nhan Vương phi trong giấc mộng một lúc.

Nàng cắn cắn môi, tiến về phía trước, ở trên môi Vương phi, hôn một cái. Hôn xong, Hán Vương vội vàng lui ra, tinh tế mà quan sát Vương phi tỉnh lại hay chưa.

Quan sát một hồi, Hán Vương thở phào nhẹ nhõm, không có tỉnh lại.

Nàng rón ra rón rén ngồi dậy, lại thay y phục, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Nơi nàng an bài, cách xa Lâm Truy, tuy có khoái mã, ngày đêm liên tục, cũng cần chừng mười ngày. Một đường đi qua, cũng đã an bài bổ cấp trên đường, cũng không bằng sắp xếp ổn thỏa xong xuôi từ rất sớm, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Hán Vương mang không ít bánh ngọt từ trong phủ đến, lại để Gia Lệnh chuẩn bị lương khô có thể giữ lâu.

Điện hạ dặn dò, gia lệnh tất nhiên là tòng mệnh, chỉ là hắn cũng không biết điện hạ muốn những thứ này để làm cái gì, rất là nghi hoặc. Theo lời của Hán Vương, lúc đem tất cả mọi thứ, chuyển lên xe ngựa, Hán Vương đến rồi.

Chiếc xe ngựa này, là ngày hôm qua nàng âm thầm sai gia lệnh đi mua, loại bình thường, không thu hút sự chú ý của người khác.

Trong lòng gia lệnh đã có chút suy đoán, thấy điện hạ vừa đến, liền chăm chú đánh giá xe ngựa, càng khẳng định ý nghĩ. Hắn thở dài, tiến lên khuyên nhủ: "Điện hạ, Vương phi dù có không xứng, cũng là vì người, người không nên làm như vậy."

Hán Vương nghi hoặc, gia lệnh đang nói cái gì vậy?

Vương phi lợi hại hơn điện hạ, điện hạ cũng nguyện mọi chuyện nghe theo Vương phi, ban đầu, gia lệnh căng thẳng trải qua, e sợ Vương phi không đối xử tốt với điện hạ, hay là không hiểu lo việc nhà làm sao, đem vương phủ làm cho bẩn thỉu xấu xa.

Nhưng mà những năm này nhìn đến, Vương phi đối với điện hạ toàn tâm toàn ý, tỉ mỉ chu đáo, sự vụ trong phủ cũng ngay ngắn có thứ tự, chưa bao giờ phạm sai lầm. Gia lệnh lại cảm thấy, điện hạ tính tình trẻ con, lại thiện lương ngây thơ, chính là lại lớn hơn vài tuổi, hơn nửa còn là như thế, Vương phi có thể làm chủ sự ở trong phủ, không thể tốt hơn.

Chỉ không biết lúc này, điện hạ quen muốn gì được đó với Vương phi, tại sao nổi tính trẻ con, muốn rời nhà trốn đi, thực là kỳ cục.

Hán Vương lập phủ sớm, gia lệnh gần như nhìn nàng lớn lên, tất nhiên là thân thiết. Lúc này, liền muốn tận tình khuyên nhủ mà khuyên can: "Điện hạ, Vương phi mặc dù quản có chút nghiêm..."

Hắn nói Vương phi quản có chút nghiêm!

Hán Vương giận dữ: "Không được nói xấu Vương phi!"

Vương phi quản không có nghiêm chút nào. Hán Vương rõ ràng nhất, nhưng thật ra là bản thân nàng đồng ý đem mọi chuyện đều báo cáo với Vương phi, Vương phi cũng không cấm cản nàng làm cái gì.

Thấy Hán vương nghĩa chính ngôn từ như vậy, gia lệnh ngẩn ra, vội vàng thỉnh tội: "Thần nói lỡ, điện hạ thứ tội."

(*) Nghĩa chính ngôn từ (义正言辞): Câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.

Hán Vương hừ một tiếng, mà nàng đang tức giận, sẽ không dễ dàng tha thứ. Lại nhìn những thứ cần chuẩn bị đù chuẩn bị đủ, lúc này đem tay nhỏ chắp ra đằng sau, kiêu ngạo mà rời đi.

Gia lệnh nhìn nàng đi xa, khẽ cười cười, điện hạ lớn rồi, còn có thể che dấu, có điều, cũng không quan trọng lắm, hôm qua rõ ràng điện hạ muốn làm gì, hắn tuân theo vô ích, trước tiệc tối, đã đem việc này, bẩm báo với Vương phi rồi.