Chương 16

"Nhưng điện hạ, cũng chỉ có thể ngắn ngủi gần trăm năm."

So với Đằng Vương còn nhỏ hơn một tuổi, liền biết tính Hán Vương thật sự như trẻ con, tính tình của nàng, quả thật cũng hơi mềm mại.

Trong mắt Vương phi, Hán Vương như thế nào cũng được cả, nàng trầm mẫn đa trí cũng tốt, thiện lương chất phác cũng được, chỉ cần là nàng, là được rồi.

Nhưng người ngoài, sẽ không khoan dung như vậy. Cõi đời này không thiếu người vô cớ sinh sự, trong triều đi theo lợi ích, Hán Vương hay để người ta hạch tội, ra khỏi thành ở thêm mấy ngày, liền có người nói nàng ham muốn an nhàn không nghĩ cho quốc gia, nếu thật sự bị người khác nhìn ra thân nữ nhi của nàng, nhất định không thể không hành hạ một trận.

Vương phi kéo nàng vào trong ngực, phân tích với nàng: "Lúc nãy điện hạ, học có chút cứng nhắc."

"Hả?" Hán Vương ngửa đầu nhìn nàng, cứng nhắc sao? Nàng cho rằng đã rất khá rồi.

"Tính tình điện hạ như thế nào, rất nhiều người đều đặt vào trong mắt, đột nhiên chuyển biến quá mức, không khỏi lộ ra hết."

"Ồ." Hán Vương bừng tỉnh, thời điểm vừa rồi gia lệnh nghi hoặc, nàng còn tưởng rằng nàng học hỏi rất tốt, thì ra không phải. Nàng rất nhanh hiểu được, "Vậy ta chuyển biến nhỏ một chút."

Vương phi cười cười, vuốt cằm nói: "Điện hạ ở bên ngoài, vốn kiệm lời, chỉ cần dũng khí một chút, liền có thể như. . ." Nàng dừng một chút, nghĩ đến sáng nay, dáng vẻ điện hạ sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cuối cùng không vạch trần nàng, giải thích với nàng, "Liền có thể như một vị đại nhân."

Hán Vương được Vương phi chỉ điểm, cảm thấy so với việc mình mù quáng tìm người học theo, đáng tin cậy hơn nhiều.

Tiếp đó mấy ngày, Hán Vương liền chuyên cần luyện tập, ngày ngày đều suy nghĩ làm sao để có thể dũng khí một chút, lại không quá cay nghiệt. Vương phi chỉ nhìn, thỉnh thoảng nói chỗ nào chưa được, Hán Vương liền sửa đổi theo ý nàng. Cứ như vậy, như hình thành trò chơi giữa hai người, Hán Vương điện hạ làm không biết mệt.

Đợi tháng giêng qua đi, đầu tháng hai, lúc vạn vật thức tỉnh, vẻ mặt Hán Vương dâng sớ hào phóng không ít. Nàng vẫn ngại ngùng thẹn thùng như cũ, lại là kẻ nhát gan, nhưng đã thể đem dũng khi của mình nhấc lên, đi ứng phó ánh nhìn tìm tòi của người ngoài.

Vào tháng hai, ngày ấm hơn một chút, Hán Vương trồng đào trong vườn.

Nàng nghĩ muốn trồng sớm, qua hai, ba tháng, có lẽ có thể ngắm hoa đào rồi. Nghĩ đến đến lúc đó cả vườn hoa đào, nàng có thể cùng Vương phi ở trong vườn, uống một chén rượu hoa đào, Hán Vương liền thật ngóng trông.

Nàng thay một thân hồ phục bần hàn, đem vạt áo kéo lên, nhét vào bên trong thắt lưng, tự mình đi trồng. Tôi tớ đào hố, nàng đem cây giống để vào trong hố đỡ cho cân rồi, lại lệnh tôi tớ lấp đất, sau đó vẩy chút nước lên, một thân cây liền coi như trồng được rồi.

Chuyện vô cùng đơn giản, nàng cũng rất có hứng thú.

Trồng trong vườn xong, nàng để lại một gốc cây, muốn trồng ở đình viện trước tẩm điện.

Vương phi thấy nàng một thân toàn bùn đất, ôm một thân cây giống trở về, liền muốn đào hố trên mặt cỏ, liền ngăn trở nàng.

"Nơi này, không cần trồng." Vương phi nói.

Hán Vương không rõ, nàng sờ sờ lá cây cây giống, hơi cô quạnh nói: "Trồng ở đây không được sao? Chờ hoa nở, buổi sáng ra ngoài, liền có thể ngắm hoa đào, Vương phi không muốn ngắm hoa đào sao?"

Vương phi thấy nàng rất luyến tiếc cái cây kia, vuốt lá cây không chịu buông tay, mi tâm hơi nhíu một hồi.

Hán Vương chờ giây lát, không nghe thấy Vương phi đồng ý, liền không dám kiên trì nữa. Vương phi luôn nuông chiều nàng, lúc này không đồng ý, chắc chắn thật sự không thích.

Hán Vương lại sờ sờ lá cây, lá cây rất xanh biếc rất non, rất có sức sống, không thể trồng thực sự thật là đáng tiếc.

Khóe môi Vương phi khẽ mím.

Cái lá cây trong tay Hán Vương bỗng run run rẩy rẩy một hồi, phiến lá nghiêng xuống, dường như trong khoảnh khắc liền khô quắt. Hán Vương không sờ tới nữa, kỳ quái một cái, cúi đầu nhìn xem.

"Trồng trong vườn đi thôi." Vương phi nói.

Hán Vương lại ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, cũng chỉ đành như vậy thôi. Lá cây cũng khô quắt rồi, phải mau mau giao xuống mới tốt. Nàng ôm lấy cây giống, kéo cái cuốc, vừa muốn đi, đem cái cây giống kia nhìn như bảo bối.

Vương phi ngầm thở dài, gọi nàng ở lại: "Trên người điện hạ dính bùn, trước tiên đi tắm đi."

Hán Vương ôm cây giống, mờ mịt đứng lại, Vương phi lệnh tôi tớ bên cạnh tiến lên nhận cây giống, đem đến trong vườn trồng.

Hán Vương cảm thấy hôm nay Vương phi có chút khác thường, nàng chỉ ôm cái cây giống kia lâu một chút, lại sờ soạng lá cây nó mấy lần, Vương phi liền mất hứng.

Có lẽ là vì trên người nàng dính bùn, còn nhiễm mùi cây cỏ, làm bẩn, Vương phi không thích.

Hán Vương suy đoán, nghĩ Vương phi thích sạch sẽ, liền không dám đến gần.

Trên người nàng dính mấy vụn cây cỏ, cái thời tiết này, cỏ vẫn vàng, chỉ có chút xanh nhạt. Vạt áo bào vén lên, bên trong trù khố xanh sẫm, trên đầu gối dính một tầng bùn đất, trong bùn còn dính vài cái lá cây xanh xanh, nhất định là cái cây lúc nãy, nàng quỳ xuống đất nên dính vào.

Rõ là một hài tử lôi thôi bẩn thỉu.

Vương phi nhíu nhíu mày, nói: "Còn không mau đi tắm."

Thật hung dữ. Hán Vương co rúm người lại, nửa câu cũng không dám phản bác, vội vã đi tới.

Nàng tự thân đi trồng cây, tỳ nữ đã chuẩn bị nước ấm từ lâu, chờ điện hạ trở về lấy dùng. Hán Vương vào điện phụ, đem bản thân tắm thật sạch sẽ, lại đổi một bộ y phục mới, mới dám đi ra ngoài.

Vương phi vẫn ở trong điện, cầm sách cổ đọc. Nàng xem rất chăm chú, tựa như việc viết trong sách, đều là thật.

Những quyển sách cổ này là gia lệnh tìm thấy, nói là điện hạ đọc, để làm sao khuất phục yêu quái, liền sẽ không sợ nữa. Thế nhưng Hán Vương vẫn cảm thấy những điều trong sách, đều mấy thứ vô căn cứ của thế nhân, cũng không tin.

Nhưng Vương phi xem cẩn thận như vậy, Hán Vương lại chần chờ, những thứ bên trong sách, thật sự có lý?

Lúc Hán Vương vào cửa, Vương phi liền phát hiện, đợi một lúc, không thấy nàng đến gần, không khỏi ngẩng đầu khỏi sách, tìm khiếm bóng người của nàng.

Hán Vương đứng cạnh cửa, do dự không bước về phía nàng, liếc nhìn sách cổ trong tay nàng trước, lại cẩn thận quan sát thần sắc của nàng, dường như đang suy đoán xem nàng có tức giận hay không.

Vương phi nhẹ dạ, nàng lúc nãy đã quá nghiêm khắc với điện hạ rồi, hẳn là đã khiến nàng ấy sợ.

Cái cây giống kia vẫn chưa khai Linh Trí, là cây đào quá ư bình thường, điện hạ lại là người, nàng ấy cái gì cũng không biết, nàng ấy chỉ là trồng cây, muốn ngắm hoa đào mà thôi, nàng cần gì phải hẹn hòi như vậy, đi trách móc nặng nề nàng ấy.

Vương phi khẽ gọi: "Điện hạ lại đây."

Hán Vương thấy Vương phi không tức giận nữa, lập tức trở nên mừng rỡ, cao hứng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Vương phi, tò mò nhìn cuốn sách cổ kia, mở miệng hỏi: "Vương phi, cái này, có thật không?"

"Có chút là thật, có chút là giả, ta cũng không biết."

Hán Vương vươn ngón tay chọt chọt trang sách kia, nhìn thấy trên trang sách bị chọt viết yêu giả, đoạt đế vương khí, có thể bù những gì thiếu sót trong tu luyện, sợ đến run rẩy, vội rút tay về.

Nàng đưa ngón tay thu về giấu trong ống tay áo, lại rất mê man mà nhìn Vương phi nói: "Cõi đời này quả thực có yêu sao? Nếu có, yêu lợi hại như vậy, vì sao không ăn phàm nhân."

"Yêu có yêu đạo, nhân có nhân đạo, hai kẻ không liên quan đến nhau. Yêu quái ăn người cũng có chỗ không tốt, nếu trời biết được sẽ trừng phạt, làm không cẩn thận liền đem một thân tu vi hóa thành tro bụi. Vì vậy, không ăn thịt người."

Hán Vương đại hỉ, không ăn thịt người, vậy cũng không cần sợ nữa. Nàng mừng tít mắt, vẫn chưa phát hiện ưu sầu trong mắt Vương phi. Vương phi đem quyển sách cổ kia khép lại, để qua một bên, ưu sầu trong mắt, thoáng qua liền qua, chốc lát liền như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Hán Vương vui vẻ một lúc, trong đầu bỗng nhiên hiện lên buổi tuối đêm ấy, lời nói mẫu thân hù dọa nàng, còn có bóng đen lay động trên tường, nàng lại bị dạo run cầm cập.

Coi như không ăn thịt người, trưởng thành như vậy, cũng rất đáng sợ. Huống hồ, nhỡ đâu có yêu quái tâm địa xấu, không ăn thịt người, nhưng yêu thích đùa bỡn người thì sao.

Hán Vương ý cười đã không có, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không tự chủ lại chui vào lòng Vương phi. Vương phi nhìn dáng vẻ kia của nàng, liền hiểu nàng không biết nghĩ đến cái gì, lại hù dọa chính mình.

Hán Vương cảm thấy cảm giác buốt lạnh không tên trên cơ thể, nàng chịu không được vùi sâu vào lòng Vương phi, một mặt nổ lực đem cảnh tượng khủng kiếp kia tống khứ khỏi đầu mình. Biện pháp tốt nhất để quên đi cảnh tượng đó, chính là muốn thứ gì khác.

Nhưng Hán Vương quá sợ hãi, nhất thời cũng không biết có cái gì có thể dời đi sự chú ý.

"Đằng Vương hai tháng nữa đại hôn, điện hạ có nghĩ ra mang gì đến chúc mừng chưa?" Thanh âm của Vương phi truyền đến.

Hán Vương a lên một tiếng, Đằng Vương à, nàng không muốn đưa thứ tốt cho hắn, phàm là thứ nàng tặng, Đằng Vương đều sẽ không thích, không thể quá lãng phí. Thế nhưng cũng không được keo kiệt. Hán Vương nhăn đôi mày nhỏ lại, xoắn xuýt, cố gắng suy nghĩ xem nên đem gì làm quà cưới cho Đằng Vương, cũng đã cảnh tượng khủng khϊếp kia quên mất.

Vương phi cười yếu ớt, một tay ôm lấy Hán Vương, một tay khẽ vuốt ve gáy nàng. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đình viện một bãi cỏ, bãi cỏ mấy ngày trước vẫn vàng óng, lúc này nhìn lại, cũng đã có thể phát hiện bên trong màu vàng óng kia, là màu xanh biếc yếu ớt.

Một mùa xuân lại đến, thời tiết biến hóa như vậy, nàng đã xem ba ngàn lần rồi, nhưng điện hạ, cũng chỉ có thể ngắn ngủi gần trăm năm.

Editor có lời muốn nói:

Vương phi chỉ ghen ghen thôi mà =))