Chương 4: Ngủ xong liền chạy

Lúc trước ở bên nhau đều cảm thấy còn nhỏ, cùng lắm chỉ là nắm tay một cái lại ôm một chút. Lần hôn môi này cũng coi như là lần đầu của chúng tôi, nhưng anh lại giống như một tay lão luyện, vừa mυ"ŧ vừa cắn như đang xâm chiếm thành trì.

Trong bóng tối tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ thấy ánh mắt của anh vẫn sáng ngời. Chúng tôi lăn lộn hồi lâu, cuối cùng không biết từ lúc nào đã lăn đến trên giường. Quý Ngôn Xuyên tùy tiện dùng một tay yêu thương vuốt ve, tay kia ôm lấy eo tôi thật chặt.

“Dao Dao, có thể không?”

Tôi nằm trên giường bám lấy cổ anh, hai chân cong lên vòng qua thắt lưng gầy gò của anh, hơi dùng sức liền kéo anh ngã xuống.

Tôi nói, "Là em cố tình muốn đến đây," cái này nói lên điều gì?

Chính là trả lời “Có thể” cho câu hỏi của anh.

……

Đêm qua náo loạn quá sức mệt mỏi, nhưng tôi vẫn thức dậy đúng 7 giờ theo thói quen đồng hồ sinh học trước nay. Trên giường lộn xộn một đống nhưng lại không thấy người đâu.

Người này đi đâu rồi?

Không phải là biến thành tra nam “ngủ xong liền chạy” trong truyền thuyết đó chứ?

Tôi lấy một cái áo sơ mi từ trong tủ quần áo của Quý Ngôn Xuyên mặc tạm, chân trần đi đến phòng khách, nhìn thấy Quý Ngôn Xuyên mở cửa từ ngoài bước vào.

“Sao không mang dép?", Quý Ngôn Xuyên nhíu mày hỏi.

Lời còn chưa dứt, anh đặt bữa sáng xuống xoay người ra tủ giày lấy đôi dép lê mới ra.

“Mang vào.”

Mang dép cho tôi xong lại đi vào phòng bếp, "Em muốn ăn gì?”

“Bánh bao với sữa đậu nành.”

Quý Ngôn Xuyên đem bữa sáng bỏ vào trong đĩa, đặt trước mặt tôi, "Vốn muốn làm cho em sandwich, lại sợ không hợp khẩu vị của em nên anh có ra ngoài mua.”

Tôi từ phía sau ôm lấy thắt lưng Quý Ngôn Xuyên, đầu cọ cọ lưng anh, "Nhiều năm không gặp, anh còn nhớ khẩu vị của em sao?”

“Em còn biết chúng ta nhiều năm không gặp sao?”

Tôi chột dạ, liền cúi đầu ăn không mở miệng. Quý Ngôn Xuyên buồn cười nói: "Ăn chậm một chút, cũng không giành với em.”

Sau khi ăn sáng xong tôi về phòng anh rửa mặt qua loa, sau đó liền vỗ vỗ Quý Ngôn Xuyên.

“Đưa em đi làm đi.”

Quý Ngôn Xuyên nhướng mày, "Anh lấy tư cách gì đưa em đi làm?”

Tôi giả vờ suy tư rồi trừng mắt nói: "Bạn trai cũ.”

Cánh tay dài của Quý Ngôn Xuyên duỗi ra kéo tôi ngồi lên chân anh. Tôi cố gắng giãy dụa vài cái, "Anh buông ra, anh không sợ đến trễ sao?”

“Anh là ông chủ, không sợ.”

“Được rồi, bạn trai tốt, có thể đưa em đi làm không?”

Quý Ngôn Xuyên cảm thấy mỹ mãn, "Ở đâu?

“Công ty quảng cáo Thịnh Sang.”

Quý Ngôn Xuyên hơi kinh ngạc, "Nghe nói Thịnh Sang rất khó vào.”

“Em chính là có bản lĩnh đó!”, tôi đắc ý hất cằm. Anh bật cười một tiếng, cầm chìa khóa xe lắc lư đưa tôi đến chỗ làm.