Chương 3: Dao Dao, đừng trốn

“Tần...... Tần Dao?”

“Là Tần Dao?!”

“A!!! Quỷ a!!!!”

Sau khi nghe thấy cái tên này, mọi người đều sợ hãi tản ra bốn phía. Có người kinh hô, cũng có người đứng bật dậy không tin vào mắt mình.

Duy chỉ có Quý Ngôn Xuyên tay vẫn bướng bỉnh nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi tức giận nói: "Anh không sợ tôi là ma à?”

Quý Ngôn Xuyên liền ôm lấy tôi, nghẹn ngào nói: "Đây là đang nằm mơ sao?"

Cái ôm của Quý Ngôn Xuyên năm 25 tuổi vẫn giống hệt cái ôm ấm áp của anh năm 18 tuổi, tôi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc toát ra từ người anh.

Tôi muốn đẩy Quý Ngôn Xuyên ra, cuối cùng sức không bằng anh, đẩy không ra.

“Cũng không sợ tôi hút hết dương khí của anh sao?”

Quý Ngôn Xuyên mang theo giọng mũi, lẩm bẩm nói: "Được, đều cho em hút hết.”

Tôi bất lực ôm lấy eo Quý Ngôn Xuyên, sau đó hung hăng bóp eo anh một cái.

Tê ~

Quý Ngôn Xuyên bị đau kêu thành tiếng.

“Ma mà có thể bóp đau anh sao?”

Quý Ngôn Xuyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn lên.

Tôi đưa tay đến trước mắt anh lắc lư, "Nghĩ gì vậy?”

Quý Ngôn Xuyên nắm lấy tay tôi, kích động nói: "Em không chết?"

Tội liền hạ giọng nói: "Trước đây là em kêu Hứa Giai Doanh đùa với mọi người một chút thôi.”

Giọng Quý Ngôn Xuyên mang theo chút tức giận, "Sao có thể tùy tiện nói đùa?! Em có biết sau khi nghe tin em chết, anh…anh cả ngày đều…”

Hốc mắt Quý Ngôn Xuyên càng đỏ hơn, giống như một chú cún to xác đang vô cùng oan ức.

Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu lúng búng nói, "Xin lỗi.”

Quý Ngôn Xuyên nhẹ nhàng thở dài, lại ôm tôi vào lòng, "Trở về là tốt rồi.”

Để chúc mừng việc tôi "chết đi sống lại", mọi người lại gọi thêm vài món ăn và mấy chai rượu ngon. Trong lúc đó cũng có người muốn mời rượu tôi, nhưng đều bị Quý Ngôn Xuyên đưa tay cản lại.

Rượu qua ba lượt, Quý Ngôn Xuyên uống đến đỏ mặt, ánh mắt mờ mịt, cả người nghiêng ngả.

“Tần Dao, Quý Ngôn Xuyên giao cho cậu, đừng để sáng mai cậu ấy tỉnh dậy ở ngoài đường nhé!”

Ấy…

Còn chưa kịp từ chối, mọi người đã tản ra ai về nhà nấy.

“Dao Dao”, Quý Ngôn Xuyên cọ cọ hai cái, nỉ non nói, "Về nhà.”

Tôi đỡ Quý Ngôn Xuyên vào nhà, còn chưa tìm được công tắc bật đèn, Quý Ngôn Xuyên đã lấn người về phía trước, ép tôi vào góc tường cúi đầu hôn.

Anh nắm chặt hai cổ tay tôi giơ cao qua đỉnh đầu. Nhiệt độ dần dần tăng cao, mùi rượu tràn ngập lan tỏa. Quý Ngôn Xuyên khẽ cắn môi tôi, tôi liền co rúm muốn xoay mặt tránh đi.

“Dao Dao, đừng trốn.”