Chương 50: Gặp được (2)

Yến Tử thút tha thút thít vừa nói vừa khóc, khóc đến nỗi lòng Tiết Vân Hủy run rẩy. Cô nương mềm mại như thế này, đến nàng còn thương tiếc, nam nhân kia cư nhiên có thể xuống tay được.

Lưu Tiếu vén cổ tay áo Yến Tử cho Tiết Vân Hủy xem, trên cánh tay non mịn có in một khối xanh một khối tím .

Lưu Tiếu nghiến răng nghiến lợi, "Thật là chó mù vô liêm sỉ, ỷ vào ở bên ngoài kiếm được hai cái đồng tiền, về nhà liền sung thượng đại gia! Cũng liền Yến Tử thành thật, trong nhà huynh đệ lại nhỏ, nếu là ta cùng khang tử sẽ liều mạng với hắn!"

Tiết Vân Hủy nói phải, gặp Yến Tử chỉ khóc, hỏi: "Muội tử... Gặp vài lần tội ?"

Yến Tử lau nước mắt, "Cũng liền ba bốn lần, hắn... Hắn cũng là ngày gần đây bị người đuổi..."

"Hắn bị người đuổi , là hắn ở bên ngoài không bản sự, cùng trong nhà nữ nhân có quan hệ gì? !"

Lưu Tiếu căm giận, lại đi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đề điểm Yến Tử, "Muội vạn không thể lại dung túng hắn, hắn càng đánh càng thuận tay ! Tuổi muội còn nhỏ, nói không chừng liền phải có hài tử, hắn xuống tay không biết nặng nhẹ, vạn nhất bị thương hài tử, ngươi cũng phải đi theo chịu tội!"

Nữ nhân gia mang thai con đầu lòng rất quan trọng, giống như Lưu Tiếu khi đó đẻ non , thân thể điều dưỡng thế nào cũng không tốt .

Tiết Vân Hủy nghe, tuy biết Lưu Tiếu là vì Yến Tử tốt, nhưng lời nói này lại làm trong lòng nàng có chút hoảng hốt. Nam nhân đánh nữ nhân, chỉ cần xuống tay một lần kia liền lại dừng không được , huống chi Yến Tử đều bị đánh ba bốn lần! Nam nhân như vậy, có tất yếu cùng hắn sống tiếp sao, dù là có hài tử cũng cải biến không xong tình cảnh hèn mọn của Yến Tử .

Nàng từng gặp qua một nhà, nam nhân đánh nữ nhân không dứt, sau này cả hài tử cũng đánh. Nhà mẹ đẻ của nữ nhân nương gia chỉ khuyên bảo vài câu, căn bản không để trong lòng. Nam nhân kia càng đánh càng nghiện, có một hồi uống say về nhà liền đánh đập nữ nhân dã man. Hài tử mới bốn tuổi đã chạy tới che chở mẹ, ai từng nghĩ bị người cha vô liêm sỉ kia túm lên, dùng sức ném xuống đất, lúc đó liền vỡ đầu, chảy máu cả một phòng.

Sau này nhà kia mời Tiết Vân Hủy đi nhà hắn xem đứa nhỏ, nói đứa nhỏ đã đánh mất hồn. Tiết Vân Hủy vào phòng, còn ngửi thấy mùi máu tươi như có như không lưu lại. Hài tử quả thật đã đánh mất hồn phách, cú ngã này trực tiếp làm hắn thành đứa trẻ ngu si

Nàng nói lời nói thật , người mẹ cũng không phải trong lòng không tính đến, lúc này ánh mắt liền tan rã. Sau đó không bao lâu, chợt nghe nói khi nam nhân kia lại đánh nữ nhân, nữ nhân triệt để chịu không nổi, cầm lấy dao phay, một đao đâm chết hắn, nhưng chưa hết hận ý lại cắm vài đao nữa trên thân nam nhân đó, sau đó tự mình cắt cổ chết lưu lại một đứa bé ngu dại trên đời...

Kể từ đó, Tiết Vân Hủy đối với nam nhân đánh nữ nhân căm thù đến tận xương tuỷ. Mặc dù thế nhân đều nói, thà hủy mười tòa miếu còn hơn hủy hoại hôn nhân một gia đình, nhưng hôn nhân như vậy có cái gì quá mức, còn không bằng chết xong hết mọi chuyện.

Nàng mặc dù tính liệt, lại dám nghĩ dám làm, nhưng Yến Tử lại không là người như vậy. Nàng cùng Yến Tử mới quen không lâu, có chút quá sâu lời nói, Lưu Tiếu nói được, nàng lại nói không được.

Lưu Tiếu an ủi Yến Tử một phen, viện nhà Lưu gia liền có tiếng người, Lưu Tiếu cùng Tiết Vân Hủy chào Yến Tử, đi về Lưu gia

Lưu gia cũng là cái tam tiến sân nhưng các nơi đều hơi chút chật hẹp, có cách nói là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn, mặt đất trên tường đều sắp xếp thoả đáng , xem cũng rất là rất khác biệt.

Trở về đúng là đệ muội cùng các cháu của Lưu Tiếu. Nhà mẹ đẻ của đệ muội Lưu Tiếu họ Tôn, hai con trai một cái bốn tuổi một cái một tuổi, trắng trẻo mập mạp , cả người đều là thịt.

Tiết Vân Hủy nhìn bọn họ đã nghĩ tới A Kiều, tiểu nha đầu đáng thương kia cũng không biết có nhớ cô cô không?

Tôn thị rất dễ nói chuyện, đối với Lưu Tiếu cũng cung kính, nghe nói nàng là người nhà họ Tiết ở Trác Châu, càng khách khí hơn, làm hai đứa nhỏ gọi nàng là Tiết gia cô cô.

Không bao lâu sau, Lưu Hồng Khang cũng trở lại, Tiết Vân Hủy đưa thư của Tiết Vân Thương cho hắn, hắn xem rồi vội vàng dặn dò thê tử thay Tiết Vân Hủy chuẩn bị tốt, còn nói, "Ta coi chữ của Quảng Bác có lực rất nhiều so với lần trước, có phải hay không thân thể đã tốt lắm?"

Quảng Bác chính là Tiết Vân Thương tự, Tiết Vân Hủy thấy Lưu Hồng Khang thật lòng quan tâm tới đại ca của nàng, trong lòng ấm áp,

"Trước khi muội tới đây đã có khởi sắc , ca ca còn nói lúc nào khỏe hẳn sẽ đến Bảo Định..."

Mọi người trò chuyện với nhau thật vui, trời tháng tư đã ấm áp rất nhiều, dùng cơm xong mọi người liền đến trong viện uống trà nói chuyện phiếm.

"... Người ngoài nhìn đều là một mình muội chống lên cả nhà, kỳ thực nếu không có đại ca ở phía sau tương trợ, muội cũng chống đỡ không xuống. Đại ca nếu là thiếu phí chút tâm tư, có lẽ đã sớm thì tốt rồi." Tiết Vân Hủy có chút nhớ mọi người ở Tiết gia, tránh không được nhiều lời hai câu.

Lưu Hồng Khang nói hắn chính là thích lo lắng, "Lúc ấy ở tư thục, một phòng có mười học sinh, ca ca muội liền có thể nhớ rõ ràng chuyện của tất cả mọi người, tiên sinh có đôi khi không rõ , còn phải hỏi hắn nữa đó..."

Hắn nói làm mọi người bật cười, đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tường viện bên kia phát ra một tiếng thét chói tai, thanh thét chói tai này vừa phát ra lại giống như bị đao sắc chém đứt, im bặt, tiêu tán vô ảnh .

Tiết Vân Hủy ngẩn ra, mội người ở Lưu gia cũng đều vặn mi.

Lưu Hồng Khang ẩn ẩn thở dài, "Lã Tứ không nên như vậy, tốt xấu vì hắn lo liệu việc nhà, sau này còn phải giáo dưỡng nhi nữ, như thế chẳng phải rét lạnh lòng của Yến Tử à?"

"Hừ!" Lưu Tiếu cười lạnh một tiếng, "Cái gì rét lạnh hay không thất vọng đau khổ? Yến Tử về sau có còn mạng sống hay không còn khó nói!"

Nàng căm hận nói xong, đứng lên.

"Tỷ, ta vẫn là..."

Lưu Hồng Khang còn chưa dứt lời, liền bị Lưu Tiếu đánh gãy , "Không được, không thể thấy chết không cứu! Ta ngược lại muốn nhìn này tên Lã Tứ không tim không phổi này ở trước mặt ta, còn có thể hay không xuống tay được!"

Nàng quăng tay áo liền bước nhanh đi, Tiết Vân Hủy nghe được máu sôi trào, nhìn Lưu Hồng Khang thật là lo lắng ý bảo Tôn thị đi theo, nhưng đứa con út lại ôm Tôn thị không bỏ.

Nàng vội vã nói: "Muội đi xem Tiếu tỷ!"

Lưu Hồng Khang đang lo sợ bất an, chính mình một người đọc sách lại không tốt nửa đêm xông vào sân nhà người ta, bây giờ Tiết Vân Hủy nói như vậy, hắn vội vã bái tạ.

Tiết Vân Hủy xua tay nói không cần, hai ba bước đuổi theo Lưu Tiếu.

Nhà Yến Tử đóng cửa, Lưu Tiếu đập vài tiếng gọi "Yến Tử, mở cửa!"

Lúc đầu, trong viện không có người trả lời nhưng Lưu Tiếu gọi rất to , chỉ chốc lát sau liền có tiếng bước chân.

Mở cửa đúng là Yến Tử.

Đêm đen thùi lùi, trên mặt Yến Tử dù có nước mắt thì người khác cũng nhìn không thấy, nhưng Tiết Vân Hủy lại ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, thấy búi tóc trên đầu nàng tán loạn.

"Tiếu tỷ... Tuệ Tuệ tỷ..."

Nàng cổ họng khản đặc, Lưu Tiếu vừa nghe liền phát hỏa. "Hắn lại đánh ngươi có phải hay không? ! Tên Hạ lưu này, ta đi cùng hắn lý luận!"

Yến Tử bị tiếng hét của nàng sợ tới mức khóc nức nở đều run run , "Tiếu tỷ, không có, không có, hắn không đánh ta! Hắn uống lên chút rượu, đã ngủ rồi!"

Nàng vội vã đi kéo Lưu Tiếu đang muốn xông vào cửa, ai biết ngọn lửa trong lòng Lưu Tiếu lại bùng cháy lên. "Yến Tử sao muội còn che chở hắn? ! Muội còn như vậy, sớm muộn gì sẽ bị hắn đánh chết!"

Nói xong, Lưu Tiếu bỏ ra tay của Yến Tử, xông vào trong tiểu viện của Lã gia.