Chương 49: Gặp được (1)

Lúc nãy tiểu phụ nhân gọi Yến Tử kia , trong nhà không người khác, liền dẫn các nàng tiến vào .

Khoan Tử nói có việc đi rồi, Lưu Tiếu dẫn Tiết Vân Hủy vào bên trong, cười nói: "Lần đầu gặp Tiết gia muội tử, không nghĩ tới lại không thể mời vào nhà mình uống trà, toàn bộ Bảo Định phủ, phỏng chừng đều không vài người trải qua việc này."

Chính nàng tự giễu cười nhưng cũng không thể trách nàng. Nàng ra cửa gấp quên mang chìa khóa, lại trở về trễ, em dâu mang hai cái cháu cùng bà vυ" về nhà mẹ đẻ, đệ đệ cũng không ở, chỉ phải hướng nhà của Yến Tử ngồi một lát.

Tiết Vân Hủy nói không sao, lại nói: "Tỷ tỷ gọi muội Tuệ Tuệ đi, lần này muội không chào hỏi liền đến, cũng xác thực làm phiền."

"Muội tử sao lại nói vậy? Hai nhà chúng ta hai nhà cái gì giao tình? Muội tử dù ở nhà ta , kia đều được!"

Lưu Tiếu thật nhiệt tình, dù ở trong nhà Yến Tử, cũng xem chính mình giống như chủ nhà. Yến Tử cũng không thèm để ý, còn đi xuống ngâm trà .

Nàng rót một chén trà cho Tiết Vân Hủy, dè dặt cẩn trọng đưa cho nàng, Tiết Vân Hủy tiếp , vội vàng nói: "Yến Tử tỷ tỷ đừng làm phiền, mau nghỉ ngơi đi."

Nàng khách khí như vậy, Yến Tử lại không được tự nhiên, nói quanh co hai tiếng, Tiết Vân Hủy cũng không có nghe hiểu, nàng liền đỏ mặt ngồi vào Lưu Tiếu bên người.

Lưu Tiếu vỗ tay nàng, "Ngươi tính tình này, liên nói đều nói không thành câu."

Nàng nói như vậy, sắc mặt Yến Tử càng lúng túng .

Lưu Tiếu không thèm để ý, lại cùng Tiết Vân Hủy nói: "Nàng tuổi còn nhỏ!"

Nàng nói xong, sửng sốt một chút, chợt nở nụ cười. "Tính đứng lên, Tuệ Tuệ muội tử nên so Yến Tử lớn hơn một tuổi đó. Không được kêu nàng là tỷ tỷ!"

Tiết Vân Hủy nghe xong vội vàng cùng Yến Tử luận tuổi. Yến Tử quả nhiên nhỏ hơn một tuổi, vội vàng gọi một tiếng "Tỷ tỷ", ngập ngừng ánh mắt chớp chớp muốn hỏi cái gì lại không có hỏi.

"A, " Tiết Vân Hủy nở nụ cười một tiếng, xem thấu tâm tư của nàng, cười meo meo nói, "Ta bây giờ bái Chính Nhất giáo làm thầy, nhưng mà tu đạo ở nhà, lập gia đình hay không gả người toàn xem duyên phận, không bắt buộc."

Nàng tiếng nói vừa dứt, Yến Tử trong mắt khó nén kinh ngạc, ngược lại rất là kính nể .

Tiết Vân Hủy nhìn quen như vậy , lơ đễnh, nhưng là Lưu Tiếu "Nga" một tiếng, "Muội tử không nói chuyện này, ta đều đã quên! Chả trách muội tử một mắt liền nhìn ra quan tài tử. Muội tử đến chúng ta Bảo Định, chẳng lẽ để làm khoa nghi đến ?"

Tiết Vân Hủy xua tay nói không phải "Muội đã đến đầu nhập vào nhà tỷ tỷ đương nhiên là không có gì không thể nói , muội lần này đến, chính là bị người bức bách, bất đắc dĩ mới làm vậy..."

Nàng nói sơ lược về chuyện của chính mình, nói thẳng được Lưu Tiếu vỗ cái bàn. "Nhưng lại có chuyện như vậy? Hôm nay thiên tử dưới chân , còn có hay không vương pháp ? !"

Tiết Vân Hủy cười lạnh một tiếng, nói không có,

"Người ta là Hầu gia vừa mới kiến công lập nghiệp, tân quý chạm tay có thể bỏng ở kinh thành, chúng ta là ai? Bảo muội đi làm thϊếp, nói cho người khác nghe, người khác còn nói là cất nhắc muội đó!"

Lưu Tiếu thân thủ kéo Tiết Vân Hủy tay, vỗ về nàng an ủi, "Hảo muội tử, ngươi vừa trí tuệ lại có khả năng, làm chính đầu nương tử còn phải lựa chọn người tốt đó! Muội cứ ở chỗ tỷ tỷ đi, đệ đệ và em dâu tỷ đều rất dễ nói chuyện , chờ tránh khỏi nổi bật, tỷ tỷ cho muội ở Bảo Định tìm người tốt!"

Tiết Vân Hủy luôn mãi tạ nàng, "Tìm hay không tìm được nam nhân muội đều không để trong lòng, chúng ta chính mình qua ngày, cũng náo nhiệt như thường, có khi còn hài lòng hơn đó!"

Nàng biết tình huống của Lưu Tiếu, đó đúng là người có thể đem ngày của chính mình đem ngày quá náo nhiệt lại hài lòng . Lưu Tiếu năm đó cũng là gả cho người , lúc đầu cũng là thuận lợi, trong hai năm đó nụ cười của Lưu Tiếu liền chưa bao giờ tắt.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng bằng gang tay, cha chồng Lưu Tiếu đột nhiên ngã bệnh, vợ chồng son dùng bạc như hắt nước ra ngoài, nhưng cha chồng nàng vẫn chết, tự nhiên tiền cũng không có. Mẹ chồng nàng mang theo đệ đệ, muội muội chưa thành thân từ nông thôn vào Bảo Định, tự đó trở đi cuộc sống của Lưu Tiếu iền không lại tốt qua.

Đầu tiên là vì ngày đêm hầu hạ bà bà mà đẻ non, sau đó nàng giúp đệ đệ muội muội nhà chồng làm mai, thân chưa nói xong thì đã chọc giận bà bà, một cái tát đã bị vỗ vào trên mặt.

Nam nhân lúc đầu còn che chở nàng, nhưng mẹ hắn thấy vậy liền đem hai người đều mắng, mắng cũng liền thôi lại sử kế lừa của hồi môn của Lưu Tiếu, sau đó liền mua một cái nha hoàn, vừa sai sử làm việc vừa đưa cho nam nhân của Lưu Tiếu làm thông phòng.

Nam nhân của Lưu Tiếu phân tâm, trái tim của Lưu Tiếu dần dần cũng lạnh.

Ngày tháng lạnh lẽo như cắt da cắt thịt này lại chắp vá thêm ba năm nữa, Lưu Tiếu thủy chung không có hài tử, nhưng thông phòng kia thì sinh con trai, nâng thành thϊếp.

Ngay tại thời điểm cuộc sống của nàng trôi qua vô vọng, nam nhân không tim không phổi kia cùng người uống hoa tửu, buổi tối say ngã xuống sông chết đuối vào ngay mùa đông. Lưu Tiếu thành quả phụ, chờ qua hiếu kỳ lại không muốn sống ở nhà đó nữa , lập tức thu thập một số ít đồ cưới còn lại trở về nhà mẹ đẻ. Mặc người chỉ trỏ, cũng nhận .

Bây giờ cha mẹ Lưu Tiếu đều đã qua đời, nàng dùng đồ cưới mua đất thuê người làm việc, thu địa tô đủ nàng ăn uống hằng ngày . Nàng lại cùng hai cái quả phụ khác mở thêu phường, thêu thùa và thay người khác bán đồ thêu, sinh ý cũng không tệ.

Nàng sống cùng đệ đệ, đệ muội cho tới bây giờ không một câu hai lời . Người người đều nói nàng kiếm tiền cũng là thay người khác làm giá y, đến cuối cùng đều cho cháu còn không bằng ở lại nhà chồng, tốt xấu thứ tử cũng là nhi tử, lại còn giữ được thanh danh của nữ nhân.

Nàng vừa nghe lời này liền muốn cười nhạo . Nàng yên tâm cùng đệ đệ, đệ muội và hai cháu sống qua ngày, không ầm ĩ không nháo, khi về già sẽ mua cái tiểu nha hoàn hầu hạ nàng, còn có cháu cho nàng dưỡng lão, cuộc sống như vậy không tốt hơn là ở cùng một thứ tử không nửa phần huyết thống sao? Đến cùng cái nào mới là thay người khác làm giá y, nàng lại không mù.

Tiết Vân Hủy rất là bội phục nàng. Thế gian này, nữ tử có thể suy nghĩ cẩn thận còn dám mạnh mẽ vang dội, quả thực giống như lông phượng sừng lân, Lưu Tiếu xứng đáng làm gương cho nữ nhân khác!

Lưu Tiếu cười híp mắt gọi nàng muội muội tốt, "Tỷ thường nghe Khang nhi nói muội rất có khả năng, bằng không bệnh của ca ca muội sợ cũng đợi không đến hôm nay. Ca ca muội đã khỏe chưa ?"

"Tốt hơn nhiều, trước khi muội tới đây có tìm một đại phu cao minh cho đại ca, không chừng chờ muội trở về, hắn liền tốt lắm."

"A, vậy cũng thật tốt!" Lưu Tiếu nói,

"Cho nên muội tử, nhân sinh không có không qua được điểm mấu chốt, ngươi nhẫn nhất thời sau này tự nhiên thì tốt rồi..."

Bỗng nhiên một tiếng nức nở, đánh gãy Lưu Tiếu lời nói.

Hai người nàng đang nói vui vẻ nhất thời đã quên chủ nhà Yến Tử một bên , bây giờ nghe tiếng nhìn lại đã thấy mắt Yến Tử rưng rưng khóc.

Tiết Vân Hủy không hiểu ra sao nhìn Lưu Tiếu, đã thấy nàng hiểu rõ thở dài.

Lưu Tiếu kéo khăn, ôm Yến Tử thay nàng lau nước mắt, muốn khuyên nàng lại không biết nói như thế nào nói, lại thở dài một hơi, quay đầu gặp Tiết Vân Hủy mê mang, cùng nàng nói, "Yến Tử so chúng ta khổ rất nhiều, nam nhân của nàng... thành thân còn không đến một năm, liền đánh nàng !"

Đánh đập? Đối với một nữ tử nhu nhược như hoa mùa xuân như vậy?

Tiết Vân Hủy hít một hơi, "Như thế nào có thể như vậy? !"

Nàng hỏi như vậy, Lưu Tiếu vừa định đáp nàng, Yến Tử lại nghẹn ngào mở miệng, "Ta là nữ nhi nhà làm người giấy , cả người mang theo ủ rũ, hỏng rồi hắn số mệnh ..."

Còn chưa dứt lời, đã bị Lưu Tiếu đổ trở về, "Nhà mẹ ngươi làm người giấy cũng không phải một ngày hai ngày , trước khi hắn cưới ngươi tại sao không đề cập tới một câu đâu? ! Ngươi thiếu nghe lời hàm hồ của hắn! Ở Bảo Định làm nghề này không phải rất nhiều sao ? Cũng không gặp ai tang khí! Hắn chính là kẻ bất lực đáng chết, đánh nữ nhân đến nghiện rồi!"