Đào Chi Yêu Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Converter: candy_heart Editor: Vi Ánh (anhsieunhan) Beta: Khôn Linh CP: Hoàng Dược Sư x Phùng Hành (An Nhược Sơ) Vừa mới tỉnh giấc, phát hiện chính mình đang nằm ở quan tài! Phải chăng nàng đã gây ra  …
Xem Thêm

Chương 22
Cuộc sống trên đảo Đào Hoa rất yên bình. Người nhìn thấy mỗi ngày không phải ách phó thì cũng là Hoàng Dược Sư. Có đôi khi nàng lại có một loại cảm giác, giống như thời gian đã ngừng trôi.

Ba tháng trôi qua, hoạt động của An Nhược Sơ không hề bị hạn chế trong phòng, sáng sớm cùng chạng vạng mỗi ngày Hoàng Dược Sư đều mang nàng ra ngoài đi một chút, thứ nhất để giúp nàng khỏe lại, thứ hai là để cho nàng không buồn chán nữa. Thế là sáng sớm cùng chạng vạng mỗi ngày liền trở thành thời điểm được mong chờ nhất của mỗ bệnh nhân đang bị buồn đến hỏng người.

Chập tối, khi Hoàng Dược Sư đi vào chỗ ở của An Nhược Sơ, liền nhìn thấy nàng đang nâng má ngồi ở cửa đợi hắn. Hắn đứng dưới một gốc cây đào, im lặng nhìn nàng trong chốc lát. Hôm nay, toàn bộ tóc nàng đều được thả sau đầu, dùng khăn lụa tùy ý buộc lại thành một cái đuôi ngựa cao cao, lộ ra cái cổ cùng vành tai trắng ngần. Thời đại này rất ít người buộc tóc như vậy, nhưng thoạt nhìn lại có một kiểu phong tình khác biệt.

Một trận gió lướt nhẹ qua, nàng hơi hơi nghiêng đầu, quay đầu lại, vừa lúc chạm ánh mắt của hắn.

Hai người nhìn nhau cách vài bước xa xa.

Kỳ thật, với nhãn lực của nàng, căn bản nàng không nhìn được tình cảm trên khuôn mặt hắn, nhưng không biết vì sao, chung quy vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực dị thường của hắn, khiến cho cả người nàng không được tự nhiên.

Thấy nàng rời mắt, khóe môi Hoàng Dược Sư khẽ nhếch, bước chân chậm rãi thong thả, đi tới bên người nàng, vươn ngón cái xoa nhẹ lên quầng thâm trước mắt nàng, hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon?”

Nàng thản nhiên tránh né đυ.ng chạm của hắn, nói: “Không muốn ngủ.” Giấc ngủ bây giờ đủ hơn. Có đôi khi thực sự sợ bản thân cứ ngủ tiếp như vậy, và rồi không bao giờ tỉnh lại.

Hoàng Dược Sư mặt không đổi sắc thu tay mình lại, chỉ vào một gốc cây đại thụ cách đó không xa, nói: “Nhìn xem ai tới?”

An Nhược Sơ quay đầu đi, lúc này mới thấy hóa ra còn có một cô gái đứng dưới tàng cây, mãi đến lúc Hoàng Dược Sư lên tiếng, nàng ta mới không tình nguyện mà đi đến bên người bọn họ.

An Nhược Sơ trừng lớn mắt: “Dung nhi!”

Hoàng Dung vừa nhìn thấy nàng, miệng liền run run, oan ức nói: “Sơ tỷ, tỷ lần này nhất định phải làm chủ cho ta.”

An Nhược Sơ nhìn nhìn Hoàng Dược Sư, rồi lại nhìn nhìn Hoàng Dung, trong lòng đại khái cũng đã biết chuyện gì xảy ra, có điều ngoài miệng vẫn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Phụ thân nói muốn gả ta cho Âu Dương Khắc, ta không muốn gả cho hắn!” Hoàng Dung tuy rằng đang nói chuyện với An Nhược Sơ, nhưng mà mắt lại đang trừng Hoàng Dược Sư.

An Nhược Sơ rất muốn an ủi nàng không có việc gì, cuối cùng nàng cũng sẽ được gả cho Quách Tĩnh, có điều ngại Hoàng Dược Sư ở đây, lời nói đến miệng lại phải miễn cưỡng nuốt xuống.

“Sơ tỷ, tỷ khuyên giải phụ thân đi, chỉ có tỷ mới có thể giúp ta.” Hoàng Dung lắc lắc tay nàng khẩn cầu nói.

An Nhược Sơ nhìn nhìn Hoàng Dược Sư, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Hoàng Dược Sư nhíu mày, hỏi: “Nàng có chuyện muốn nói?”

An Nhược Sơ cứng da đầu, nói: “Nàng không thích, cũng đừng miễn cưỡng nàng nữa…”

Khó lắm mới mở miệng nói chuyện với hắn, lại là vì cầu tình cho người khác sao…Hoàng Dược Sư không vui: “Trên đời này có thể xứng đôi với con gái của Đông Tà Hoàng Dược Sư ta, cũng chỉ có cháu trai của Tây Độc Âu Dương Phong, ta lại cảm thấy hôn sự này thật sự rất tốt.”

“Nhưng mà con thích Tĩnh ca ca, con không muốn gả cho Âu Dương Khắc kia!” Hoàng Dung dậm chân hét to.

“Im miệng, ầm ĩ nữa ta sẽ gϊếŧ chết tiểu tử ngốc họ Quách kia!” Hoàng Dược Sư quát. “Con gái của Hoàng Dược Sư ta há lại gả cho hạng người vô dụng!”

“Tĩnh ca ca rất tốt, bất luận so với kẻ nào con biết đều tốt hơn, con muốn gả cho hắn! Bây giờ con phải đi tìm hắn!” Hoàng Dung xoay người muốn đi, đột nhiên sau gáy đau xót, trước mắt nhất thời một mảnh hắc ám.

Hoàng Dược Sư đỡ được thân hình yếu đuối của nàng, sắc mặt hết sức khó coi.

An Nhược Sơ nhíu mày nhìn hành động của hắn, không nói một câu.

Hoàng Dược Sư thản nhiên nói với nàng: “Hôm nay ta có khách nhân, không bồi nàng được, tự nàng đi một chút trong viện đi.” Nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, ôm Hoàng Dung xoay người đi mất. Đi được vài bước, lại bổ sung thêm một câu: “Nhớ kỹ, không được đi quá phạm vi viện này.”

Đến tận khi bọn họ đã đi xa, An Nhược Sơ mới lầu bầu nói: “Gì chứ, ai cần ngươi bồi…” Nếu không phải trước đó hắn vẫn hạn chế nàng hoạt động một mình, nàng cũng không cần ngồi ở đây chờ hắn đến. Tự mình đi thì tự mình đi, nghĩ nàng không có hắn là không xong sao? Hắn không có mặt, nàng lại càng vui vẻ thoải mái đấy!

Không được đi khỏi viện này hả…An Nhược Sơ bĩu môi, hắn nói gì nàng phải nghe nấy ư? Vậy chẳng phải nàng rất không sĩ diện rồi?

Hưng phấn mang theo tâm tính mạo hiểm, nàng chậm rãi bước bước đầu tiên ra ngoài…

Thế là một lúc lâu sau, người nào đó phát hiện bản thân đã bị lạc đường.

An Nhược Sơ nhìn khắp mọi nơi xung quanh, hy vọng có thể tìm được cảm giác giống như đã từng quen biết. Nhưng mà nàng bi thương phát hiện, không có! Hoàng Dược Sư đem kết cấu của toàn đảo thay đổi!

Nhìn trăng sáng trên trời, An Nhược Sơ thở dài vài cái không thể nghe thấy, hắn sợ nàng chạy trốn chăng? Nếu đúng, vậy hắn thật sự đã suy nghĩ quá nhiều, hắn đã nói thân thể của nàng là mượn của Phùng Hành, chỉ cần còn có một chút liêm sỉ, lại có thể xấu hổ mà chạy trốn thêm lần nữa sao? Loại cảm giác bị đề phòng này, thật đúng là làm người ta không thoải mái a.

Bên tai nghe được tiếng suối, nàng thuận theo âm thanh đi đến, đẩy cỏ dại trước mặt ra, một dòng suối nhỏ xuất hiện trước mắt.

Là dòng suối nhỏ mà trước kia nàng hay đến hóng gió.

Nàng cẩn thận đi đến ngồi xuống bên một khối đá lớn bên dòng suối, cởi hài tất, đem đôi chân đã đi mệt ngâm vào trong suối nước lạnh băng. Hai tay chống ra đằng sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Một mái tóc bạc thật dài uốn lượn buông lơi chạm đất, ở dưới ánh trăng lấp lánh lưu chuyển sắc ngân bạch.

Không biết qua bao lâu, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam:

“Nguyệt quang tiên tử…”

An Nhược Sơ cảnh giác quay đầu lại, trông thấy một bạch y nam tử chưa từng gặp qua đang đứng cách đó không xa nhìn bản thân, trong mắt tràn ngập kinh diễm. Có hai người đứng bên cạnh hắn, một người là Hoàng Dược Sư, một người khác nàng cũng chưa từng gặp qua, nhìn qua trên dưới năm mươi tuổi.

Nàng nhớ tới Hoàng Dược Sư nói hôm nay có khách nhân, chẳng lẽ hai người này chính là Âu Dương Phong cùng với Âu Dương Khắc?

Được gặp nhân vật phụ nổi danh trong sách, hai mắt nàng không nhịn được nhìn nhiều một chút.

Nhưng mà nàng còn chưa thấy rõ ràng, tầm nhìn đã bị một đạo y bào che khuất. Chỉ thấy Hoàng Dược Sư tiến lên phía trước hai bước, che ở trước mặt nàng, khách khí nói với bọn họ: “Thời gian không còn sớm, ta gọi hạ nhân mang hai người đến khách phòng nghỉ ngơi.”

Mặc dù Âu Dương Khắc rất lấy làm tò mò đối với thân phận của nữ tử tóc trắng ngồi bên suối kia, nhưng thấy bộ dạng Hoàng Dược Sư không định giới thiệu cho bọn họ, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ là để ý trong lòng. Mãi đến khi rời đi, ánh mắt Âu Dương Khắc vẫn lưu luyến nhìn về phía An Nhược Sơ, hy vọng có thể liếc nhìn nàng thêm một cái. Nhưng mà Hoàng Dược Sư vẫn đứng phía trước nàng giống như một pho tượng, khiến hắn không thể nhìn lén giai nhân được nhất ti bán hào.

Rốt cuộc là người nào mà khiến cho Hoàng Dược Sư phải giấu kỹ như vậy?

Đợi cho bọn hắn đi xa, Hoàng Dược Sư mới xoay người, nhìn nàng từ trên cao xuống. Biểu tình trên mặt bí hiểm, không nhìn ra đang suy nghĩ cái gì.

An Nhược Sơ không có hứng thú đọc tâm, cúi đầu không nhìn tới hắn, hai chân từng chút từng chút một đá nước.

“Không phải đã nói nàng không được rời khỏi viện sao?”

An Nhược Sơ mím môi không nói.

Hoàng Dược Sư bất thình lình ngồi xuống, vớt hai chân ướt đẫm của nàng từ trong nước ra.

An Nhược Sơ nhỏ giọng kêu lên, bị hành động bất thình lình của hắn làm cho cả kinh không dám nói, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám. Chỉ thấy Hoàng Dược Sư lấy khăn tay từ trong ngực ra, chậm chạp giúp nàng lau đi bọt nước trên chân, động tác thật chậm, giống như có kiên nhẫn cả đời để làm chuyện này.

An Nhược Sơ muốn lùi chân về, nhưng lại bị hắn cầm thật chặt. Ở dưới tình huống cực độ xấu hổ, mặt của nàng đã sớm đỏ một mảnh.

Khi hắn chà lau xong, thời điểm bắt đầu giúp nàng đi tất, nàng không nhịn được thốt lên: “Được rồi, ta tự mình làm!” Hắn cứ như vậy, nàng, nàng sẽ…

Hoàng Dược Sư nhìn nàng một cái, bỗng nhiên cúi đầu xuống, dán bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nhớ tới cái gì ư?”

Nàng né tránh nghiêng đầu sang một bên, trả lời rất nhanh: “Không có.”

“Phải không?” Hoàng Dược Sư cười khẽ, không ép nàng phải trả lời, chỉ cố chấp giúp nàng đi tất đi hài rồi mới chịu buông nàng ra.

“Hãy nói chuyện được không?” Hắn đột nhiên hỏi.

Nàng nhìn hắn, ánh mắt ở dưới ánh trăng trong suốt như nước. “Ngươi muốn nói chuyện gì?”

“Bốn năm trước, sau khi rời khỏi đảo Đào Hoa, nàng đi nơi nào? Đã làm những gì?” Hắn với tay ra sau đầu nàng, cởi bỏ khăn lụa, tóc nàng lập tức xõa tung xuống dưới. Hắn dùng ngón tay giúp nàng chải chuốt từng chút từng chút một. Cảm thấy thân thể của nàng có một chút cứng ngắc, hắn xoa bóp huyệt đạo trên đầu nàng, làm cho nàng trấn tĩnh lại.

An Nhược Sơ rất muốn cách xa hắn một chút, nhưng mà nàng thực đáng xấu hổ phát hiện bản thân khuất phục trước kỹ xảo xoa bóp của hắn. “Ta đã quên…” Nàng khẽ nói.

Hoàng Dược Sư trầm mặc, tiếp tục hỏi: “Nghe Thừa Phong nói, nàng không ở lại Quy Vân trang?”

“Ừm.”

“Vì sao?”

“Không thích.”

“Bởi vì thiết kế của Quy Vân trang cùng đảo Đào Hoa giống nhau?”

“…”

“Quả nhiên a…” Hoàng Dược Sư cười nhẹ, “Chán ghét đến như vậy sao?” Chán ghét đến nỗi thà rằng kéo theo một thân thể có bệnh ra ngoài tự lực cánh sinh, cũng không muốn ở lại nơi có liên quan đến hắn sao… Thật sự là cố chấp a.

Nàng buông mắt nói: “Ta không thích làm phiền người khác.” Cái này gọi là dựa vào người người chạy, dựa vào núi núi đổ, dựa vào chính mình tốt nhất. Mấy năm này nàng đã tập thành thói quen chuyện gì cũng dựa vào chính mình.

Ngón tay hắn đang sờ tóc nàng dừng lại một chút, tiếp tục hỏi: “Nữ nhân tên là Lăng Nhi kia…Nàng ta là gì của nàng?”

“Nàng ấy được ta nhặt từ ngoài phố về.”

“Nàng đã điều tra thân thế của nàng ta chưa?”

“Sao ta phải làm vậy?” An Nhược Sơ kỳ quái nhìn hắn một cái.

“Nàng không sợ nàng ta sẽ hại nàng?”

“Cho dù là người từng quen thuộc, cũng có khả năng sẽ phản bội ta.” Nàng nhún nhún vai, “Cho nên quá khứ nàng là ai đối với ta mà nói cũng không quan trọng, chỉ cần là nàng thật tâm đối tốt với ta là được.”

Hắn nhìn nàng trong chốc lát, mới nói giọng khàn khàn: “Ta thì sao?”

“Cái gì?”

“Nàng nguyện ý tin tưởng một người không rõ lai lịch, cũng không muốn tin tưởng ta một lần nữa ư?”

An Nhược Sơ ngẩn người, nhìn vào ngọn lửa sâu trong đôi mắt hắn. Sau một lúc lâu, nàng cười nói: “Không phải là ta không tin ngươi, mà là ngươi không tin ta. Cho tới bây giờ ta cũng không có quyền được lựa chọn, không phải sao?”

Dưới ánh trăng, nàng áo trắng tóc bạc, trong suốt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất vào không khí. Hắn nhìn nàng, lần đầu tiên có cảm giác không nắm giữ được một người. Rõ ràng ngay tại nơi hắn đưa tay là có thể chạm đến, thế nhưng vẫn cảm thấy xa xăm như vậy.

Đột nhiên hắn kéo nàng vào trong ngực, hung hăng hôn lên đôi môi khẽ nhếch của nàng.

An Nhược Sơ cực lực phản kháng, nhưng với sức lực của nàng, căn bản không thể lay động hắn mảy may. Hắn xé áo của nàng, nụ hôn lửa nóng một đường đi xuống, những nụ hôn liên tiếp dừng ở giữa cổ và gáy của nàng. Từ từ, nàng từ bỏ vùng vẫy, chỉ là chết lặng mặc hắn hôn, khi nàng cảm giác được nụ hôn của hắn dừng ở trước ngực nàng, nàng lại cười buồn nói: “Đây là đang nhớ nhung thân thể của Phùng Hành sao?”

Cơ thể đang đè trên người lập tức yên lặng!

Trong không khí bồng bềnh áp lực khiến người ta nghẹt thở.

Hoàng Dược Sư ngẩng đầu, đưa tay giữ lên cái cổ mảnh khảnh của nàng, nét mặt vặn vẹo nói: “An Nhược Sơ, nàng lúc nào cũng có biện pháp chọc giận ta.”

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, đem tinh quang đầy trời thu vào trong mắt, cười nói: “Như nhau như nhau.”

Thêm Bình Luận