Chương 2-2: Chong chóng trắng

Có một thì có sẽ có hai, thiếu niên không thầy dạy cũng giỏi, Từ Miên Miên đi cùng anh đến trường trên đường đi nửa đường lại bị anh ôm lại. Buổi tối khi hai người ở trong phòng cùng ôn tập anh đột nhiên ôm cô vào lòng, mẹ cô bảo anh qua cho anh đồ ăn vặt, anh ôm cô đến khi môi cô đỏ bừng mới để trở vào nhà.

Thiếu niên nổi loạn – Thẩm Hữu Thời không hề nghĩ đến việc “làm thế nào để làm tốt mổ thiếu niên nổi loạn”, mỗi ngày anh cùng Từ Miên Miên dậy sớm đi học, buổi tối về nhà làm bài tập nhưng điểm số vẫn trì trệ, không cải thiện, ngược lại kỹ năng hôn của anh lại tiến bộ vượt bậc.

Có một ngày sau khi tan học, ba mẹ Từ Miên Miên họp ở trường nhắn tin dặn dò hai đứa nhỏ ăn cơm đúng giờ, bố mẹ anh vẫn tăng ca như thường lệ, Thẩm Hữu Thời đưa Từ Miên Miên về. Về đến nhà, hai người dùng bữa trưa ở phòng khách.

Ăn xong, Thẩm Hữu Thời ôm cô vào lòng, Đồ Miên Miên tuy vẫn còn đỏ mặt nhưng đã dần dần quen với việc gần gũi anh một chút, nghiêng đầu ngây thơ đáp lại anh.

Từ Miên Miên bắt chước cách anh thường hôn cô, đưa đầu lưỡi nho nhỏ nhẹ nhàng câu lấy đầu lưỡi anh. Thẩm Hữu Thôi hưởng thụ sự chủ động hiếm hoi của cô, anh bao dung cô một cách cẩn thận, anh nhẹ nhàng vòng tay quanh eo cô và kéo cô vào vòng tay mình để cô ngồi lên đùi anh.

Từ Miên Miên ngồi trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, đắm chìm trong sự thân mật gần gũi như vậy, bụng dưới đột nhiên lạnh lẽo, bàn tay đặt trên eo cô từ từ đưa lên, chui vào trong áo phông rộng thùng thình, cách một tầng nội y đặt lên trên ngực cô.

Cơ thể chưa bao giờ bị người khác đυ.ng chạm đột nhiên không phòng bị kịp,Từ Miên Miên giật mình, đưa đầu lưỡi ra khỏi miệng anh, nhưng lại bị anh kéo mυ"ŧ vào miệng, mυ"ŧ thật mạnh, quần áo cũng bị kéo xuống, nhũ thịt mềm mại bị nhéo một phen.

“A!” Từ Miên Miên sợ hãi kêu lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như bị nung nóng.

Lần đầu tiên làm người ác lại giống như hợp tình hợp lí: “Anh muốn chạm vào em, được không?”

Từ Miên Miên vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, cô quay mặt tránh môi anh, vùi đầu thật chặt vào vai anh, không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh, lại càng không dám nhìn xuống nhìn quần áo trong tay anh

Cô cảm thấy dưới mông có thứ đồ gì đó ngạnh chạm vào, trước đó Đồ Miên Miên bị bạn cùng bàn lôi kéo đi đọc một cuốn tiểu thuyết không phù hợp với trẻ em, đương nhiên cô ấy biết đó là gì, khiến cô cô không dám cử động.

Thẩm Hữu Thời đưa tay ra sau lưng cô, áσ ɭóŧ của cô là kiểu dáng ngắn họi, kéo khóa một cái, nội y liền bị cởi ra, cách một lớp áo mỏng, bàn tay đặt trên ngực cô:

“Long ngoan nào.”

Từ Miên Miên: "...!"

Kẻ xấu này!

Tay anh lại dò xét tiến vào, không hề có một chút trở ngại nào, anh vuốt ve bộ ngực mềm mại của cô, thậm chí còn nhẹ nhàng bóp đầu nhũ, nhẹ nhàng kéo kéo.

Cô gái chưa từng trải qua chuyện như cơ thể mẫn cảm của Từ Miên Miên không chịu nổi một sự khıêυ khí©h này, từ Miên Miên bị anh nắm bóp đến mức toàn thân mềm nhũn, ý loạn tình mê khẽ kêu anh: “Anh Hữu Thời...”

Ngây ngô, chân thật, hoàn toàn ỷ lại.

Lòng Thẩm Hữu Thời mềm mại đến rối tinh rối mù, anh dùng một tay nâng cằm cô lên, để cô ngửa đầu ra sau, cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô ngoan ngoãn để anh hôn vuốt ve, trái tim của Thẩm Hữu Thời run lên giống như một bảo bối quý giá, sờ thế nào cũng không cảm thấy đủ. Hai người hơi thở rối loạn, giọng anh khàn khàn hỏi cô "Long, em thích anh sao?"

"Ừm..."

Thân thể Thẩm Hữu Thời nóng lên,dựa vào một tia lý trí cuối cùngrời khỏi môi cô, anh cũng rút tay ra khỏi quần áo cô, thở dốc, không ngừng tự nhủ mình không nên gấp gáp, bây giờ không phải lúc.

Anh buông khuôn mặt đỏ bừng của cô bé trong lòng xuống, mang theo thứ đồ vật nóng bỏng đi vào phòng tắm.

Editor: dethuong vl=3