Chương 2-1: Chong chóng trắng

Thẩm Hữu Thôi và Từ Miên Miên là hàng xóm đối diện nhau. Hai người chính là cặp đôi thanh mai trúc mã điển hình, từ việc cùng nhau đóng bỉm cho đến xách cặp đi học, họ luôn ở bên cạnh nhau. Cha mẹ của Từ Miên Miên đều là giáo viên trung học, hai người quản giáo Từ Miên Miên một cách không cường thế cũng không dung túng, nhờ đó mới có thể dưỡng cho cô trở thành một cô bé ngoan ngoãn dịu dàng như vậy. Còn bố mẹ Thẩm Hữu Thời đều là quản lý cấp cao của công ty, họ rất ít khi dành thời gian cho anh, không có ai giám sát, anh vô cùng thoải mái, tự tại.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh trải qua giai đoạn nổi loạn như vô số cậu bé khác đều trải qua thời kì phản nghịch, kết bạn với nhiều người bạn xấu, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau,...Ông nội Thẩm cũng không có cách nào khống chế được anh, chỉ cần không gϊếŧ người phóng hỏa, thì cũng không quản, yêu cầu duy nhất là: Anh còn sống là tốt rồi.

Nhưng mà cái đuôi nhỏ đã theo anh từ nhỏ luôn gọi anh là "anh Hữu Thời"", bây giờ vẫn luôn bám theo anh. Mỗi ngày đúng giờ bấm chuông cửa để đánh thức anh dậy, muốn anh cùng cô đi học; khi anh hút thuốc cô sẽ nhìn chằm chằm cho đến khi anh chịu buông ra; sẽ kéo anh ra khỏi tiệm net trở về trường học, nghiêm túc giảng đạo lí cho anh; sợ anh ở nhà một mình không chịu ăn cơm, hằng ngày đem đồ ăn thức uống đến, lại sợ anh học không tốt, ăn cơm xong còn ở lại giúp anh học bổ túc.

Cô ngoan ngoãn, ân cần, tốt bụng và chân thành, con đường cô đi hoàn toàn trái ngược với anh.

Rốt cuộc anh đã có tâm tư với cô lúc nào? Có thể là tận mắt chứng kiến cô gái cùng mình lớn lên từ nhỏ thân thể bắt đầu phát dục, dáng người thon thả, bộ ngực phổng phao, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt cô gần sát nghiêm túc dạy dỗ anh, trong lòng anh khó khăn nhịn xuống ý nghĩ xấu xa, muốn làm bẩn cô, muốn cùng cô phạm tội...

Thẩm Hữu Thời tự nhủ với bản thân, anh học không giỏi, ngay từ đầu cũng không phải là người tốt, thiếu niên tuổi trẻ xúc động cũng là chuyện bình thường, cùng lắm thì vì cô, anh cải tà quy chính, thay đổi mình...

Mất vô số phút để kiềm chế, chỉ mất một giây để thuyết phục bản thân. Anh nghe theo bản năng, cúi xuống cắn môi cô.

Cắn. Thật sự là cắn.

“Không kiềm chế được mà tự do phóng túng”- Thiếu niên phản nghịch Thẩm Hữu Thời sẽ không ngại việc gì ngoại trừ sự yêu đương độc hại này, không chịu thua khi ẩu đả một chọi năm, nhưng lại bại khi dịu dàng hôn một cô gái.

Anh dùng hết sức lực cắn chặt môi dưới của cô mà không buông ra, cho đến khi cô nhẹ giọng kêu đau mới buông gia, môi anh lại nhẹ nhàng áp vào môi cô, hồi lâu mới rời đi.

Từ Miên Miên đỏ mặt, sửng sốt, vội vàng cúi đầu không dám nhìn anh, lông mi run rẩy: "Anh Hựu Thời...anh đang làm gì vậy?"

Thẩm Hữu Thời chịu không nổi nữa, anh lại cúi đầu xuống nhìn vào lông mi của cô, thản nhiên nói: “Anh muốn hôn em, em có bằng lòng cho phép anh tiếp tục không?”

Từ Miên Miên: “…” Xong rồi.

Cô không trả lời, anh liền tự cho là cô cam chịu, nghiêng đầu hôn lên môi cô, lần này anh dịu dàng hơn nhiều, môi anh áp vào môi cô,nhẹ nhàng trằn trọc, hôn một chút lại một chút, phủ lên rồi lại rời đi, cuối cùng cạy khớp hàm của cô làm xáo trộn kết cấu đưa lưỡi của anh vào miệng cô làm loạn.