Hai người nháo ra động tĩnh đem tài xế ở ghế lái kinh động, hắn vội không ngừng mà mở cửa xuống xe.
“Tôi đang cùng Vu thiếu đùa giỡn thôi,” Tô Hồi Khuynh không nhanh không chậm mà vỗ vỗ đầu Vu Hướng Dương, một đôi mắt trong sáng lại là chuyển hướng về phía tài xế đại thúc, từ trong túi móc ra một tờ tiền giấy màu đỏ đưa cho hắn, ý cười nhẹ nhàng, “Chú có thể đi mua giúp tôi kẹo cao su không?”
Tóc Tô Hồi Khuynh đã trở lại màu đen, thẳng tắp mà rũ trên vai, làm gương mặt kia càng thêm trắng nõn, đồng phục trắng đen đan xen của Nhất Trung thành phố Thanh, ngoan ngoãn, xinh đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của tài xế, thấy thế nào cũng không giống như là người có thể một bàn tay đem thiếu gia nhà mình chế trụ, tài xế đại thúc lập tức vẻ mặt hiểu rõ mà nhận tiền đi cửa hàng đối diện mua kẹo cao su.
Vu Hướng Dương mặt bị đè ở trên cửa xe vẻ mặt vặn vẹo, đau!
Lực độ trên tay lớn như vậy, cô thế nhưng còn nói cùng hắn đùa giỡn? Như thế nào trước kia không có phát hiện, Tô Hồi Khuynh này biết giả vờ như vậy?!
Cố tình, hiện tại vẻ mặt vô tội này của cô, sẽ không có người hoài nghi cô!
Chờ tài xế đại thúc nhận tiền rời đi, Vu Hướng Dương mới nhớ tới lời Tô Hồi Khuynh vừa rồi nói, “Cô vừa nói có ý tứ gì?”
Hắn phản ứng không tính là kịch liệt, đôi mắt Tô Hồi Khuynh híp lại trong chốc lát, sau đó buông lỏng tay ra, Vu Hướng Dương dựa vào cửa xe đặt mông ngồi ở trên mặt đất, nhìn về phía Tô Hồi Khuynh, “Cô nói An An không phải cô đẩy?”
Tuy nói Vu gia cùng Tô gia quan hệ rất tốt, nhưng mà hắn cùng Tô Hồi Khuynh không thân, không chỉ có hắn cùng Tô Hồi Khuynh không thân, thiếu gia tiểu thư danh môn thế gia thành phố Thanh cơ bản đều cùng cô không thân.
Tất cả mọi người biết Tô gia sẽ không giao vào tay Tô Hồi Khuynh phế vật này, đối với loại tồn tại như vật trang trí này, ai muốn cùng cô giao hảo?
Có thời gian, còn không bằng cùng Thẩm An An quan hệ, ai cũng biết, Thẩm An An đứa con gái riêng này, có thể lật bàn!